Vừa nhìn thấy cục diện này, Tiểu Nguyệt liền mau chóng lùi về phía sau, nhìn về phía An Noãn Noãn, "Cố thái thái, vậy thì tôi đi trước, cô ở đây có yêu cầu gì bảo Cố soái gọi tôi một tiếng là được."
"Cô đi làm chuyện của mình đi." Cố Bắc Thần nói với Tiểu Nguyệt một câu như vậy, sau đó mới đi gần về phía An Noãn Noãn, anh đưa tay ra: "Tháo chỉ ra có phải rất đau không?"
Mê Truyện Dịch
"Không sao, chỉ có một chút ngứa thôi, không chú ý từ từ cũng quên đau, nói xong cô đưa tay của mình đặt lên lòng bàn tay to đùng của anh: "Anh gần đây có nhiều việc không?"
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng kéo cô vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay to lớn ép người về phía trước, cằm để ở đỉnh đầu của cô: "Cũng bình thường, cuối năm đều toàn những chuyện vụn vặt. Mấy ngày nay không có thời gian ở bên cạnh em, em có ngoan không vậy hả!"
An Noãn Noãn ở trong n.g.ự.c của anh đưa mắt lên nhìn vào mắt của anh, luôn cảm thấy anh hôm nay rất lạ, dưới đình nhiều người bảo vệ như vậy, trên khuôn mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên hai chữ căng thẳng to đùng.
Còn nữa cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông mặc chiếc quần quân đội, trên người còn mặc chiếc áo bông lớn màu trắng đen đan xen chẳng ra sao cả. Nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ cứng ngắc, còn liên tục huýt sao hướng về phía cô và Cố Bắc Thần.
"Anh hôm nay tranh thủ thời gian đến thăm em sao?" Cô nhìn vào mắt của Cố Bắc Thần, giọng nói yếu ớt hỏi.
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Tranh thủ thời gian? Từ này thích hợp sao?" Lẽ nào cô gái ngốc này đang thăm dò anh điều gì?
An Noãn Noãn thăm dò nhìn cả người Cố Bắc Thần: "Lẽ nào quân trưởng đại nhân ở trong quân ngũ đều mặc như vậy?"
Cô gái ngốc này quả nhiên tâm tư kín đáo, người nào đó cổ họng cứng lại: "Mấy ngày nay không có huấn luyện chính thức, lãnh đạo cũng không xuống, anh chính là thủ lĩnh cao nhất của mảnh đất nhỏ đó, vì thế không mặc quân trang cứ như vậy mà đi ra ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1681-vien-dieu-duong-tinh-yeu-nho-tinh-yeu-lon.html.]
"Thật sao?" An Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của ai đó rất lâu, mới nói: "Hay là đi vào phòng ngồi một chút đi! Mặc ít như vậy nếu bị ốm thì làm thế nào? Không phải là chỗ bọn anh đối diện với núi sao, anh tại sao có thể mặc ít như vậy?"
Cố Bắc Thần ngẩng đầu nhìn lên trời: "Áo khoác ở trên xe, còn không phải là thời tiết rất đẹp sao!"
Hai người lúc dừng ở dưới bậc thang, Cố Bắc Thần đỡ lấy eo của An Noãn Noãn: "Từ từ thôi."
Rõ ràng bước đi của anh rất cứng ngắc, cảm giác vô cùng kỳ lạ, bởi vì trên lưng anh không thể để cọ sát nhiều với quần áo, cho dù là bộ quần áo của anh làm bằng vải bông mềm mại thì khi cọ vào cũng sẽ rất đau, quan trọng vết thương đã kết vảy, ngộ nhỡ sượt ra sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa khi anh đỡ An Noãn Noãn cũng không dùng sức quá mạnh so với trước đây. Bởi vì một cánh tay của anh hoàn toàn không có sức lực gì.
Vương Tranh nhìn thấy liền cuống cuồng, mau chóng duỗi tay ra đỡ Cố Bắc Thần: "Lão đại....” Anh chậm một chút vài từ còn chưa nói ra khỏi miệng liền bị Cố Bắc Thần trừng mắt im luôn.
Bọn họ còn chưa kịp vào nhà, Vương Tranh liền nhận điện thoại từ phía chính phủ gọi cho Cố Bắc Thần, anh ta nhìn Cố Bắc Thần mặt mày đen lại, che micro: "Quân đoàn gọi điện tới."
An Noãn Noãn buông tay anh ra: "Anh nghe điện thoại trước đi."
Cố Bắc Thần vẫn đang nghe điện thoại chỉ là nghe như vậy, cuối cùng nói một câu: "Rõ, thủ trưởng, trong vòng 30 phút tôi sẽ có mặt tại quân khu."
Nghe điện xong, Cố Bắc Thần nhìn về phía Tiểu Nguyệt ở cách đó không xa: "Giang Tiểu Nguyệt, bảo bác sĩ Mạc của các cô đến đây."
Cố Bắc Thần chưa kịp vào phòng liền nhìn An Noãn Noãn nói: "Mấy ngày nay em ở đây nghỉ ngơi đi, đêm 30 anh đón em về nhà."