Tết năm nay, cô sẽ cùng với Cố Bắc Thần, Cố An Dương và nhà họ Cố cùng nhau ăn Tết, nhưng bà ngoại cô không còn nữa rồi!
Đây coi như là sự trừng phạt của ông trời với cô sao!
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh cầm lấy điện thoại lên mạng xem đồ Tết, không ngừng kêu lên, lúc thì có hiệu áo khoác nào đó đang giảm giá, hiệu giày cũng giảm giá, cuối cùng cô ấy còn mua một một thùng hoa quả sấy mà cô ấy thích ăn nữa, nói chung mấy ngày nay ở cùng với cô ấy lâu, cảm giác Tiểu Nguyệt lúc nào đều có nhiều chuyện vui mừng và kinh ngạc như vậy!
Cô gái như vậy luôn có thể khiến đến tâm tình của những người bên cạnh thoải mái hơn, An Noãn Noãn nhìn nơi xa, tâm tình cũng không hề tập trung vào một điểm nào, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng lại bị sự kinh ngạc vui mừng của Tiểu Nguyệt lây nhiễm khóe môi cũng cong lên mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, cô có bạn trai chưa?"
Dáng vẻ này không phải là phong cách của An Noãn Noãn, cô là người rất ít tám chuyện, nhưng cũng không biết lý do gì mà lại hỏi một câu như thế.
Tiểu Nguyệt đang cúi đầu chăm chú xem điện thoại bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn An Noãn Noãn, nụ cười trên khuôn mặt to tròn bỗng chốc nhỏ lại, giọng nói cũng không vui như bình thường: "Trước đây có nhưng chia tay rồi, bây giờ tôi vẫn chưa có ai đây!"
Tiểu Nguyệt vừa dứt lời, cũng chỉ là thất thần mất mấy giây như vậy, trong nháy máy liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười nhìn An Noãn Noãn: "Cố thái thái, cô có phải có ý muốn giới thiệu bạn trai cho tôi không?" Cô ấy hỏi rất nghiêm túc.
Thực ra, An Noãn Noãn chỉ là tò mò muốn biết Tiểu Nguyệt tại sao lại luôn vui vẻ như vậy cho nên mới hỏi một câu. Nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi lại như vậy, nên cô cũng chỉ đành thuận theo ý của cô ấy, gật đầu: "Nhưng mà tôi còn không biết cô thích mẫu đàn ông nào đây?"
Tiểu Nguyệt nghĩ một chút, con mắt liền đỏ lên: "Đương nhiên nếu có một thiếu soái trẻ nhất trong quân khu của chúng ta, nam thần tốt hơn quân đoàn trưởng Cố thì càng tốt, đáng tiếc chắc không có, vậy thì..."
Mê Truyện Dịch
Tiểu Nguyệt giọng nói kéo thật dài vẻ suy nghĩ: "Vậy thì, nghề nghiệp chính là quân nhân, ừm... nhìn bình thường hợp mắt là được, phẩm chất phải tốt, ngoài ra thì, tạm thời chỉ có như vậy thôi."
An Noãn Noãn chỉ đành gật đầu: "Được, tôi sau khi ra viện sẽ hỏi xem, đúng là có quen biết mấy người con trai là quân nhân nhưng cũng không biết được ý của bọn họ thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1672-bon-ho-khong-o-day-nua.html.]
Tiểu Nguyệt cười mặt mày cong lên, ngại ngùng liền giơ tay lên sờ vào chóp mũ của y tá: "Vậy thì cảm ơn thiếu phu nhân rồi!"
"Không cần khách sáo! Tiểu Nguyệt, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, đừng gọi tôi là Cố thái thái, tôi cảm thấy không được tự nhiên, cô sau này cứ gọi tôi là Noãn Noãn, mọi người đều gọi tôi như vậy."
"Thế thì không được, đây là quy định, ở viện điều dưỡng chúng tôi vốn là bệnh viện thuộc bệnh viện quân khu, đến đây đều là những thủ trưởng cấp bậc rất cao và người nhà của bọn họ nên không thể tùy tiện xưng hô được."
Tiểu Nguyệt tự mình suy nghĩ nói: "Cố thái thái, cô có thể lấy được Cố Soái của quân khu chúng tôi, chắc chắn là xuất thân danh môn vọng tộc! Nhưng tôi tại sao lại không nhìn thấy bố mẹ của cô và người thân đến đây thăm vậy?"
An Noãn Noãn nhíu mày: "Bởi vì bọn họ đều mất rồi."
"Hả?" Tiểu Nguyệt miệng bỗng mở lớn ra, liền giơ tay lên che miệng lại: "Xin lỗi, Cố thái thái..."
"Không sao, chuyện này cũng không có gì..." An Noãn Noãn cố gắng cười, ngước mắt lên, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Anh lặng yên không tiếng động từ lúc nào đã đứng ở dưới đình rồi?
Theo ánh mắt của An Noãn Noãn, Tiểu Nguyệt quay đầu lại, hai mắt trợn to: "Cố Soái! Xin chào"
"Ừm." Cố Bắc Thần đáp một tiếng với Tiểu Nguyệt, liền nhìn về phía An Noãn Noãn: "Vẻ mặt này của em, không hy vọng anh đến?"