Trời âm u liên tiếp mấy ngày nay rồi, bởi vì trận mưa tuyết đêm qua rửa sạch mà sắc trời trở nên tốt hơn, Mạc Thành dặn dò y tá chăm sóc đặc biệt đưa An Noãn Noãn ra ngoài đi dạo, hiếm khi trời đẹp như vậy.
Vì là cuối năm nên mấy ngày nay Cố Bối Bối bận tối ngày, buổi tối mới bớt chút thời gian đến thăm chị dâu dược, cho nên ban ngày hoàn toàn đều là điều dưỡng chăm sóc An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thực sự là phòng bệnh này rất khác so với phòng bệnh bình thường, ở đây là sân nhỏ riêng biệt chỉ có một tầng nhà, đi ra ngoài chính là vườn hoa.
Kể từ khi vào đây, đến hôm nay là lần đầu tiên cô đi ra ngoài, sắc xanh của cây sồi và lá tre được nước mưa gột rửa sạch, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Bầu trời này rõ ràng ở trong thành phố không bao giờ nhìn thấy được! Cho dù là trời đẹp thì ở trung tâm thành phố vẫn có cảm giác một lớp bụi mờ mịt.
Y tá chăm sóc đặc biệt Tiểu Nguyệt đỡ tay của An Noãn Noãn: “Cố thái thái, cô đi chậm thôi ạ, mặt đất vẫn còn trơn!"
Mê Truyện Dịch
Sân không to nhưng rất đầy đủ, xem ra cô thật sự nhận được sự chiếu cố cao cấp của nhà họ Cố! Ở đây vừa nhìn đã biết phải là những thủ trưởng lâu năm lập được chiến công hiển hách mới có tư cách nằm!
Bên cạnh sân còn có một ao sen nhỏ, tuy rằng mùa đông hoa sen bên trong ao cũng đã chuyển sang thành màu nâu, cành sen khô héo rồi, nhưng mà nước thì vẫn chưa khô cạn. Bởi vì có tuyết rơi nên mặt nước kết lại thành một tầng băng mỏng manh, cảm giác rất đẹp.
Đi về hướng phía cuối của ao sen, chính là mấy mái đình cong cong hình bát giác đan xen chằng chịt với nhau. Giữa đình nghỉ chân có một bộ bàn ghế bằng gỗ, Tiểu Nguyệt nói, đó chính là nơi những thủ trưởng lâu năm an dưỡng thường đến đây giải trí g.i.ế.c thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1671-bon-ho-khong-o-day-nua.html.]
An Noãn Noãn khóe miệng cong lên nói, "Chúng ta có thể đến đó ngồi một chút được không?"
Tiểu Nguyệt gật đầu, "Đương nhiên là được rồi, vậy bà cẩn thận một chút, tôi đỡ bà đi, đi từ từ thôi ạ..."
An Noãn Noãn ngồi ở dưới đình mới nhìn thấy rõ hàng sân được nối liền, phía xa trong sân đều là những cánh cửa hình vòm cung, đứng ở đình chỗ cô và Tiểu Nguyệt đang đứng nhìn tới, gạch xanh, tường trắng, cây xanh, thảm cỏ ngay ngắn từng ô một, đơn giản, yên tĩnh nhưng cảm giác rất thoải mái, thực sự đây là một nơi nghỉ dưỡng rất tốt.
Tuy nói phong cảnh trong biệt viện nhà họ Cố không thiếu gì cả nhưng cô dường như cũng không có quá nhiều thời gian và tâm tình để thưởng thức!
Mấy ngày trước nằm ở trên giường bất động, đúng là khi buồn chán thì nghịch điện thoại, Cố Bối Bối cầm tới cho cô ít tạp chí về thời trang và trang sức, lật qua lật lại xem thời gian cũng qua đi, nhưng bây giờ có thể đi lại làm sao có thể không vội được đây!
Cô lại không dám nói quá nhiều với Văn Tinh Tinh, thương cô ấy một mình phải chống đỡ hai cửa hàng, cô lo lắng nói quá nhiều sẽ khiến cô ấy thêm lo lắng cho cô, cho nên cô chỉ có thể cố gắng không quấy rầy cô ấy. Tự mình chịu đựng mà thôi.
Tiểu Nguyệt không coi là nhỏ tuổi mà cô ấy cùng tuổi với An Noãn Noãn, hai người ở với nhau lâu lâu cũng sẽ nói chuyện, sau này cô mới biết Tiểu Nguyệt còn sinh trước An Noãn Noãn mấy tháng, nhưng nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ như vậy. Giống như trước mắt, Tiểu Nguyệt thủ thỉ thầm thì nói ra chuyện vui năm trước chuẩn bị đồ tết với bố mẹ!
Nhưng dường như trong ký ức của An Noãn Noãn, bất kể là sự thiếu hụt của bảy năm trước hay là sự mất mát không đầy đủ của bảy năm nay, cho đến bây giờ cô chưa từng có cảm giác ăn Tết. Tuy rằng trước đây bà ngoại còn sống nhưng khi đến Tết thì bà lại luôn than phiền buồn chán, điều này khiến cô vốn dĩ là người không thích Tết lại càng không thích những ngày này như người khác vui mừng đón Tết kia.