Đỗ Uy đặt tên cháu trai là Đỗ Hoa Vĩ. Tên này cũng rất xứng đôi với danh hiệu của anh ta là "hậu duệ của Hoa Đà". Nhờ có các phương pháp điều trị phụ trợ khác nhau kết hợp từ các loại thuốc của Trung Quốc và phương Tây. Vào ngày thứ ba Cố Bắc Thần vết sẹo trên lưng của anh đã bắt đầu kết vảy. Sau khi băng bó phía sau lại thì có thể mặc quần áo rộng rãi và đi lại tự do trên mặt đất.
Bởi vậy, rất nhiều người đã phải bận rộn, chẳng hạn như Vương Tranh, Khương Vân Phong, bà chủ Văn Tinh Tinh và những người khác.
Vấn đề đề nghị xuất ngũ của Cố Bắc Thần bị tạm hoãn lại, lá đơn đã được lão gia tử nhà họ Cố đốt đi.
Ba ngày này có người nào đó thật sự là sống không bằng chết, chỉ có thể nằm sấp ngủ không được mặc quần áo, có nghĩa là anh không thể ra khỏi phòng ngủ, tay chỉ có thể thõng xuống đất, xem anh còn có thể tung hoành như thế nào.
Nhưng công việc của Cố Bắc Thần vẫn không thể lơ là, mỗi ngày Đỗ Hoa Vĩ đều đến rửa sạch vết thương, sát trùng và bôi thuốc, sau đó Đỗ Hoa Vĩ còn châm chọc mấy câu nữa mới chịu rời đi.
Còn Cố Bắc Thần thì cởi trần làm việc trong phòng ngủ, nước mắt cay đắng, nhất là mấy ngày sau, vết thương bắt đầu đóng vảy, ngứa đến c.h.ế.t đi sống lại nhưng không thể cử động được, chỉ có thể chịu đựng, nhưng nó đau không thể chịu được, như vậy khiến Cố Bắc Thần không thể không nghĩ đến vết thương của An Noãn Noãn!
Mọi người nói rằng tình hình của An Noãn Noãn mấy ngày nay rất tốt. Gia đình nhà họ Cố đã làm rất tốt việc che giấu, nói là Cố Bắc Thần đã đi quân doanh để sắp xếp công việc trước và sau tết. Công việc rất bận, nhưng ngày nào Cố Bắc Thần cũng gọi cho An Noãn Noãn vài cuộc gọi, người đàn ông này là một người có làn da dày và sức chịu đựng phi thường, vì vậy An Noãn Noãn không thể biết anh đang bị gì.
Mức độ nghiêm trọng của vết thương của Cố Bắc Thần không khá hơn An Noãn Noãn.
Cũng may là mấy ngày nay viết thương của An Noãn Noãn đã có tiến triển tốt và đi lại cũng tốt hơn trước rất nhiều. Mạc Thành cũng đề nghị cô ấy nên tự mình vịn vào quanh bức tường đi bộ để giúp cô ấy nhanh hồi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1661-anh-chi-can-nhin-thay-noan-noan-thi-se-khong-co-gi-nghiem-trong.html.]
An Noãn Noãn hỏi Mạc Thành: "Bác sĩ Mạc, khi nào thì tôi có thể xuất viện?"
Còn một tuần nữa là Tết nguyên Đán rồi, để cô ở đây sao mà được? Cô không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Những người đi đến chăm cô, đưa cơm và canh cho cô hàng ngày đều là Từ Phượng Chi và người của lão phu nhân, Cố Bối Bối mỗi ngày đều tranh thủ đến thăm cô, nhưng cô luôn cảm thấy rằng người của nhà họ Cố đang cố tình che giấu điều gì đó với mình.
Mê Truyện Dịch
Còn có Tiểu Vương và Khương Vân Phong, họ cũng do dự và thỉnh thoảng mang thứ gì đó qua rồi vội vàng chuồn đi, giống như họ cảm thấy cô giống như là một loại mãnh thú vậy, lẽ nào cô thật sự khiến họ sợ hãi như vậy sao!
Mạc Thành nói: "Chuyện này? Điều này chỉ có thể được xác định sau khi Cố Sóai đến. Trên thực tế, ngày mai sẽ làm một cuộc kiểm tra xem tình hình của cô như thế nào, nếu không vấn đề gì thì cô có thể được xuất viện, đến lúc đó tôi sẽ đưa ra một số chú ý khi cô về nhà, dưới sự hỗ trợ chăm sóc đặc biệt nên cô phục hồi rất nhanh thôi."
"Ồ! Cảm ơn anh ~"
Sau khi An Noãn Noãn cảm ơn Mạc Thành, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, theo như mấy ngày trước khi thấy Cố Bắc Thần tức giận như vậy, anh sẽ không yên tâm để cô ở đây như vậy!
Hay là tất cả các hành động của anh đối với cô đều là giả dối? Hay là có một chuyện bí mật nào khác?
Vốn dĩ là muốn từ miệng của Cố Bối Bối biết được chút gì đó, nhưng không ngờ Cố Bối Bối lại thông minh đến vậy một bộ dáng dầu muối không ăn không hé nửa lời, về phía Tiểu Vương và Khương Vân Phong, họ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, ngay cả Văn Tinh Tinh cũng không được đến, còn luôn dặn cô không được đem chuyện cô nằm viện, địa chỉ cụ thể nói cho bất luận kẻ nào.