Cố Trường Hà ngồi ở ghế trên của ghế sô pha hình chữ U. Lão phu nhân không biết đã bị lão gia tử và Cố Vỹ Thành dỗ dành đi đâu rồi, dù sao thì trong phòng khách rộng lớn, ngoại trừ lão gia tử thì chỉ có người vừa bước chân vào cửa lúc trước là Cố Vỹ Thành và Từ Phượng Chi, những người hầu và cảnh vệ đều đã đi hết không thấy bóng dáng, Cố An Dương không ở tầng hai, bóng dáng nhỏ bé lẻn xuống ở lối mở cầu thang xoắn trên tầng hai nhìn xuống.
Tình huống này đã quá rõ ràng, Cố Bắc Thần từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, hôm nay xem ra anh không thể tránh khỏi.
Cố Vỹ Thành cầm trong tay roi da trâu đi tới đi lui trong phòng khách, khuôn mặt già nua của lão gia tử như sắt đen, một chút ý tứ buông tha cũng không có.
Từ Phượng Chi lo lắng hai tay xoa đi xoa lại, rồi từ từ nhắm mắt lại khi thấy con trai mình bước vào, nhưng nếu bà có muốn bỏ qua cho đứa con này thì cũng không có biện pháp a, ai bảo anh lại vi phạm vào điểm mấu chốt của của gia tộc họ Cố cơ chứ!
Cố Bắc Thần đã lớn như này nhưng chưa từng trải qua trận đòn roi nào từ lão gia tử, ba của anh cũng chưa một lần động tay với anh, xem ra lần này thực sự anh đã ép cho lão gia tử nóng nảy.
Không thể không nói Cố Bắc Thần không sợ, dù sao cũng là roi da trâu thật sự a! Cho dù anh nằm trong bộ đội đặc chủng đi chăng nữa, anh cũng chưa từng bị đòn tra tấn của kẻ thù như vậy!
Nhìn thấy Cố Bắc Thần từng bước đến gần, lão quản gia cũng vuốt mồ hôi trên trán, há miệng thở dốc, nhưng tâm trạng ông cũng giống như Từ Phượng Chi, làm sao dám nói chuyện.
Cố Vỹ Thành liếc nhìn Từ Phượng Chi thì phát hiện hai tay của bà đặt trước ngực, cả người run cầm cập, đương nhiên ông biết vợ mình yêu hai đứa con đến nhường nào, nhưng con cái nhà họ Cố có thể được yêu thương, giàu có nhưng không thể không có quy tắc.
Trong mắt họ, không có quy tắc thì sẽ không làm được trò trống gì cả. Điểm mấu chốt nếu đã được gọi như vậy, thì tức là nó không thể bị phá vỡ. Nếu không, Cố gia đứng đầu tứ đại gia tộc ở Hải Thành, nhiều thế hệ Cố gia thanh liêm trong sạch có cùng với người khác có cái gì khác nhau.
Giọng của Cố Vỹ Thành trở nên lạnh như băng, hét vào mặt người quản gia già đang run rẩy: "Lão Trương, đóng cửa lại rồi đưa phu nhân lên lầu."
Quản gia liếc nhìn Từ Phượng Chi, nhanh chóng đóng cửa biệt thự, đi tới Từ Phượng Chi: "Phu nhân, bà nên đi lên lầu đi ạ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1642-gia-phap.html.]
Từ Phượng Chi liếc nhìn lão gia tử, hôm nay lão gia tử mặt sắt không có lòng vị tha, ngồi ở chỗ đó không có ý buông tha cho con trai bà, nhưng Từ Phượng Chi cũng không dám xen vào, vì vậy bà nhìn Cố Vỹ Thành thật sâu, liếc nhìn ông một cách dữ dội, sau đó xoay người đi lên lầu.
Khi bóng dáng của Từ Phượng Chi biến mất ở lối lên trên tầng hai, Cố Bắc Thần mới “thở phảo nhẹ nhõ” một tiếng, anh quỳ thẳng xuống trước mặt Cố Vỹ Thành.
Cố Vỹ Thành chọn một nơi không có thảm, toàn là nền đá tráng men, nếu đột ngột quỳ xuống, xương cốt của hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được.
Để tránh cho Từ Phượng Chi ngăn chặn, Cố Vỹ Thành ra lệnh cho quản gia tìm người trông chừng Từ Phượng Chi trên lầu.
Trên lầu, Từ Phượng Chi, dựa người vào tường, thân mình run rẩy.
Cố Vỹ Thành quát lớn một tiếng: "Cởi quần áo ra ..."
Sau đó là một tiếng đông lớn vang lên như tiếng nổ “bang”
Cố Bắc Thần kêu rên một tiếng khiến Từ Phượng Chi suýt chút nữa té xỉu, vợ của quản gia vội đỡ bà và nhẹ giọng thuyết phục: "Phu nhân, bà nên vào phòng ngủ nằm chút đi! Lão gia sẽ biết đúng mực... "
Từ Phượng Chi xua tay: "Đừng thuyết phục tôi, cô nói có khi nào bọn họ sẽ đánh con trai tôi đến xảy ra chuyện không.."
Mê Truyện Dịch
"Không, không đâu, lão tướng quân và lão gia trong lòng chắc chắn đã có tính toán, dù giận như thế nào đi nữa thì làm sao có thể đánh thiếu gia bị thương được? Bà đừng lo lắng, lão Trương ở dưới, khi có cơ hội sẽ khuyên lão gia tử và tiên sinh, thiếu gia sẽ không sao đâu."