Tiếp đó là nhẹ nhàng xoa xoa giữa lông mày cô, rồi lại nhẹ nhàng nhấn mí mắt, lúc này An Noãn Noãn mới dần dần mở mắt ra.
Căn phòng với hai màu chủ đạo xanh trắng, ánh nắng ngập tràn khắp căn phòng, bên cạnh còn có mấy thiên thần áo trắng, họ há hốc mồm nhìn An Noãn Noãn. Không hề ngửi thấy mùi nước khử trùng chút nào, cô thật sự không dám khẳng định mình có phải đang ở trong bệnh viện hay không.
Ánh mắt cô quét qua một lượt căn phòng, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Thần, nhưng anh cúi xuống kéo chăn lên cho cô, khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng thở mạnh của anh vì tức giận.
Cuối cùng An Noãn Noãn vẫn thì thào gọi tên anh: “Cố..Bắc.. Thần” nhưng cô vẫn không có gan hướng ánh mắt nhìn vào mắt anh.
Tiếp theo, Cố Bắc Thần thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ và y tá, bác sĩ Mạc đứng đầu giơ tay ra hiệu cho tất cả mọi người là, “Ra ngoài cả đi.”
“Bây giờ cô ấy có thể ăn cái gì?” Cố Bắc Thần hỏi.
Bác sĩ Mạc nhìn người trên giường bệnh: “Tạm thời vẫn chưa ăn được gì, nước truyền vẫn có chất dinh dưỡng, không đáng ngại đâu.”
Đến khi bác sĩ đi ra ngoài, An Noãn Noãn mới dám nhìn trộm Cố Bắc Thần, nhưng lại bị người nào đó bắt gặp ánh mắt của cô, hai người cứ thế, bốn mắt nhìn nhau.
“Anh….anh vẫn đang giận à?” Giọng nói của cô không có chút sức lực nào, yếu ớt làm người nghe càng tức giận, nhưng cũng không làm gì được.
Thấy người nào đó không đáp lại, An Noãn Noãn mím môi, yếu ớt nói: “Đây là bệnh viện gì vậy…cao cấp thế.” Cô thực sự không cảm thấy đây là bệnh viện, chẳng có mùi nước khử trùng gì cả.
Cố Bắc Thần thực sự không nỡ để cô tốn sức nói chuyện, “haizz” thở dài một tiếng, cúi người xuống, vén tóc cô ra sau: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, em vừa phẫu thuật xong, người còn yếu lắm, nơi này là bệnh viện quân khu Hải Thành, còn phòng em đang nằm đây là phòng bệnh cấp thủ trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1611-anh-ay-suyt-nua-thi-huy-ca-benh-vien.html.]
An Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu không nói gì thêm, lát sau cô mới phát hiện mình không hề mặc quần áo, cả người được quấn bằng tấm vải trắng, lúc này cô mới chớp mắt tức giận, thảo nào anh cứ kéo chăn cho cô mãi, thì ra là như vậy!
Cố Bắc Thần cứ mím chặt đôi môi mỏng không nói, cũng không cho phép cô nói, nhưng hai hốc mắt anh đã trũng xuống, quầng thâm rất rõ, râu dưới cằm cũng mọc tùm lum, trên mặt anh, không còn chút kiêu ngạo và ác nghiệt nào, ánh mắt sắc bén như chim ưng cũng không còn tồn tại.
An Noãn Noãn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cằm anh, yếu ớt nói: “Cố..Bắc…Thần.”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần chầm chậm nhìn xuống, cầm tay cô nhẹ nhàng đưa lên cạnh miệng, đôi môi mỏng hơi động đậy, nhẹ nhàng hôn lên tay cô, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
“Anh sao thế…” An Noãn Noãn l.i.ế.m đôi môi vừa khô vừa hơi đau, nhẹ nhàng nói.
Cố Bắc Thần từ từ mở mắt ra: “Không sao, hơi buồn ngủ thôi, đừng nói chuyện, đợi nửa chai dịch này truyền hết, anh sẽ nằm với em một lát.”
“Vâng.” Thấy Cố Bắc Thần đã nói chuyện, lúc này cô mới thấy nhẹ nhõm, trả lời xong thì nhắm mắt, lại nhẹ nhàng nói: “Em ngủ trước nhé…”
An Noãn Noãn tỉnh dậy lần nữa là do vết thương đau nên tỉnh, cánh tay bị cố định, trên trán lấm tấm mồ hôi, mở to mắt sợ hãi trước sự trói buộc này, cơ thể không động đậy được, cô có cảm giác như bị rơi xuống vực.
Hình ảnh vùng đất trống trải hoang vu không bóng người lại xuất hiện trong đầu cô cùng với khung cảnh khi cô ở sân bay…
“Đừng cử động, vừa rửa vết thương xong.”