Thật ra, dì Trương đây tuy tuổi chưa cao nhưng chắc hẳn bà ấy đã có một cuộc sống rất vất vả. Đối với An Noãn Noãn, người sinh ra đã là công chúa rồi lại lưu lạc trở thành “dã nha đầu” ở nông thôn mà nói, phú quý hay bần cùng căn bản không cần đối phương phải nói ra, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô liền có thể biết được.
Cô đã từng trải qua phú quý, bần cùng, nghèo khó. Có lẽ còn kinh khủng hơn những gì người khác từng trải qua, cho nên tuổi thật của người phụ nữ trước mặt này cũng không quá bốn mươi lăm đi!
An Noãn Noãn phụ giúp dì Trương dọn bữa sáng, cô nói: "Anh ấy luôn trả tiền công cho dì sao?"
Đương nhiên bà Trương biết “anh ấy” mà An Noãn Noãn nhắc đến là ai. Vì vậy vội vàng nói: “Đúng! Đều là cậu chủ trả lương đúng hạn, hơn nửa năm nay tôi không có làm nhiều việc, haizz. ~ Tôi thực sự rất xấu hổ."
An Noãn Noãn mím môi dưới: "Tết Nguyên Đán chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nếu không, dì có thể đến làm việc cho tôi vào sau Tết!"
Dì Trương có lẽ đã nghe nói An Noãn Noãn có một cửa hàng, nhưng bây giờ nhìn người dì ấy như vậy nên hỏi: "Thiếu phu nhân, trong cửa hàng của cô chắc hẳn có nhiều cô gái trẻ. Nhìn tôi xem, bộ dạng này là ..."
An Noãn Noãn nhíu mày nói: "Tất nhiên không chỉ có cửa hàng, mà còn có cả xưởng thêu. Dì có biết may vá không? Nếu biết thêu thùa hay thủ công mỹ nghệ thì tốt hơn, nhưng không thành vấn đề, dì có thể học ..."
Dì Trương suy nghĩ một lúc: “Thiếu phu nhân, tôi không biết thêu, nhưng tôi có thể dùng len để đan nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như khăn quàng cổ, mũ và găng tay.”
An Noãn Noãn gật đầu: "Ừ! Vậy cứ như thế đi! Năm sau dì có thể đến đó. Tôi sẽ thu xếp cho dì. Sau đó, tôi sẽ đưa dì qua phòng làm việc. Mọi thủ tục sẽ xong để dì làm chủ trong xưởng của tôi."
"Làm chủ sao? Tôi có làm được không?" Dì Trương cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1583-cung-chieu-vo-nhu-vay-la-khong-duoc-di.html.]
An Noãn Noãn cũng cười khích lệ bà: "Đương nhiên, dì siêng năng như vậy lại còn có tâm, nhất định có thể làm được. Chỉ cần dì có tay nghề khéo léo, mỗi người học việc đều sẽ phục dì!”
Khi Cố Bắc Thần mở cửa đi vào, hai người trong phòng ăn đang cười nói vui vẻ, có người không nhịn được nhoẻn miệng đứng ở cửa, đôi mắt trong veo nhìn An Noãn Noãn: "Có chuyện gì vậy mà cười nói vui vẻ vậy? Nói cho anh cười với được không?”
Dì Trương khẽ cười, nhìn An Noãn Noãn một cái, sau đó cung kính nói: "Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu rửa tay rồi vào ăn!"
Cố Bắc Thần đối với dì Trương rất tôn kính, nhìn bà gật đầu: "Ừm." Sau khi trả lời dì, anh nhìn An Noãn Noãn: "Hả? Em đang nói cái gì vậy?"
An Noãn Noãn chậc lưỡi với người nào đó, vẻ mặt làm nũng: "Em sẽ không nói cho anh biết, đó là bí mật của em với dì Trương!"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần xoa đầu An Noãn Noãn: “Nha đầu thúi.”
Trước khi ngồi xuống ăn sáng, Cố Bắc Thần nhìn dì Trương, người đang phục vụ súp cho hai người họ nói: "Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi sẽ về nhà sớm. Cuối năm, dì không cần tới. Tôi ở đây với Noãn Noãn hết hôm nay rồi trở về Ly Sơn.”
Cố Bắc Thần lấy ra một phong bì và đưa cho dì Trương: "Tiền lương của dì tháng này và một phần là cho mấy ngày lễ. Trong nhà không thiếu thứ gì, đều có thể mua trên đường về. Dì xuống dưới đó Tiểu Vương sẽ đưa dì về.”
Dì Trương ánh mắt đầy vướng bận: "Cậu chủ, cái này không hay đâu! Mỗi năm đều khiến cậu phải tốn kém.”
“Cầm lấy, tranh thủ thời gian xuống lầu đi, Tiểu Vương nhiều còn việc.” Giọng nói trầm thấp, nghiêm túc, khiến người ta không nỡ từ chối.