Lục Đào nói xong, đặt chai rượu vang trắng xuống. Anh bình tĩnh nhìn về hướng Lương Tuyết, dường như đang chờ hồi âm từ cô ta.
Khóe miệng của Lương Tuyết hơi cong lên: “Dựa theo kinh phí của anh, anh Lục, ước tính là ba đến năm lần như này đi! Anh cũng biết gây quỹ là nguyện vọng cá nhân, không thể ép người khác quyên góp quá nhiều.”
Lục Đào không chút nghĩ ngợi mà gật đầu: "Thôi, sau này chúng ta có thể lên kế hoạch chi tiết, chúng ta sẽ bàn bạc lại."
Cuộc trò chuyện giữa Lục Đào và Lương Tuyết đã thành công thu hút Lục Tĩnh Vũ. Vì vậy, sau khi Lục Đào và Lương Tuyết nói chuyện quan trọng xong đã đi đến hồi kết thúc, Lục Tĩnh Vũ đi một lượt xem hết ly rượu vang đỏ đủ kiểu liền đến bên cạnh họ, gật đầu và chúc rượu với một vài người, Lục Đào quay lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Tĩnh Vũ.
“Anh Lục!” Lục Đào nâng ly với Lục Tĩnh Vũ, sau khi nói chuyện vài câu với Lương Tuyết, anh ta để Lục Tĩnh Vũ và Lương Tuyết lại ở đó còn mình thì rời đi sau khi trợ lý thì thầm yêu cầu. Trên thực tế, sau khi Lục Đào có được đoạn ghi âm, anh ấy đã vội vàng rời khỏi nhà máy rượu. Vừa vào rạng sáng ngày hôm sau, anh ta cùng Vương Tranh đến nhà của Cố Bắc Thần, một người nào đó đã mặc một bộ đồ thể thao và đi xuống cầu thang.
Cửa xe mở ra, Cố Bắc Thần nhìn Lục Đào vừa bước vào: "Tình hình bên anh thế nào?"
Lục Đào đưa ổ cứng người có quầng thâm dưới mắt: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Cậu có thể mở ra nghe thử xem, xem có ích gì không?"
Cố Bắc Thần đã nghe đi nghe lại nhiều lần. Đoạn ghi âm bắt đầu bằng cuộc trò chuyện giữa Lục Đào cùng Cẩm Phong và Lương Tuyết.
Cố Bắc Thần sau khi nghe xong ba lần nói: "Nếu như anh công khai, cái này có thể được dùng làm một phần chứng cứ ở tòa án, nhưng nếu muốn dùng thứ này để uy h.i.ế.p La Tây thì gần như là bằng không. Trừ phi... "
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1581-cung-chieu-vo-nhu-vay-la-khong-duoc-di.html.]
Lục Đào và Vương Tranh đồng thanh nói: "Trừ khi cái gì?"
Cố Bắc Thần lại nói một lần nữa: "Trừ khi người phụ nữ này thực sự đứng ra làm chứng, sau đó còn có Lục Tĩnh Vũ."
Lục Đào giơ ngón tay cái lên tán dương Cố Bắc Thần: "Quả nhiên là Cố soái, ngay từ đầu tôi đã không có ý định mềm mỏng với Lương Tuyết, còn Lục Tĩnh Vũ kia, anh ta không xuống địa ngục thì là ai đây." Lục Đạo chắp tay: "Đây không phải là chuyện không thể tránh được sao? Nếu người ta đã trong giới giang hồ, thì cũng phải có người làm vậy hi sinh, bằng không đâu!"
Cố Bắc Thần đưa cái ổ cứng cho Vương Tranh: "Cậu cầm lấy trước, tối nay 10 giờ máy bay của La Tây cất cánh. Hôm nay chúng ta phối hợp với Chúc Liệt để ngăn cản La Tây. Bất luận thế nào cũng không được để bà ta rời đi. Về phần Lương Tuyết, cô ta có muốn đứng ra hay không, trước hết cứ để tôi điều tra thông tin chi tiết về cô gái này trước, xem cô ta có tác dụng nào khác hay không. Tóm lại, chúng ta có thể lợi dụng, nhưng không được làm hại người khác. Còn về phía Lục Tĩnh Vũ, tùy các cậu muốn chơi đùa như nào cũng được."
“Tại sao lúc trước tôi không thấy anh Cố có tâm đồng cảm như vậy nhỉ?” Lục Đào cảm thấy kì lạ nhìn gương mặt của Cố Bắc Thần mà thở dài.
Cố Bắc Thần giẫm vào chân của Lục Đào: "Đúng là bộ dạng bỉ ổi, bổn soái vẫn luôn yêu dân, là do anh không có mắt hoặc là mắt có vấn đề."
Mỗi lần mấy vị thiếu gia này cãi nhau, Vương Tranh giống như người "quản gia" nhìn chủ nhân của mình mà nghẹt thở tới mức nội thương.
Cho đến khi hai người họ mắng nhau xong rồi cùng Vương Tranh sắp xếp việc khẩn cấp trong ngày, Lục Đào lại nhìn chằm chằm vào cổ của Cố Bắc Thần một cách xấu xa: "Thành thật thú nhận đi, đêm qua anh không dung tục quá độ đấy chứ!"
Không phải Lục Đào tùy tiện nói vậy, chẳng là sáng nay Cố Bắc Thần mặc một chiếc áo len cổ chữ V và áo sơ mi sáng màu.