Hôm nay Mạc Thành Phi giống như là ăn phải thuốc nổ tức giận bừng bừng, hạ lông mày: “Ngươi có ý kiến?
Liên Hạo cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn, ra sức xua tay: “Không không không~”. Sau ba chữ “không” anh ta còn muốn nói gì đó, lúc này An Noãn Noãn và Giang Nam cùng bưng đồ ăn ra tới.
An Noãn Noãn cười với mọi người rồi nói: “Tôi không giỏi nấu ăn nên chỉ làm mấy món đơn giản, các món chủ yếu là mì ~ không biết có hợp khẩu vị của mọi người không.”
Lúc này chẳng ai dám nói không ăn quen, thậm chí không thích ăn mì cũng phải nói là ngon.
Mê Truyện Dịch
Giang Nam nói với An Noãn Noãn: “Chị dâu, chị ăn trước cùng mọi người đi, em giúp chị nấu mì. Em ăn cơm tối rồi ~.”
An Noãn Noãn xua tay nói: “Như vậy thì ngại lắm, em là khách lại là lần đầu tiên tới nhà của chị, có ăn cơm rồi thì cũng nên thử chút món đi chứ!”
Nói xong An Noãn Noãn liền đưa mì cho mọi người, ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Từ trước đến nay chưa từng ăn qua món mì nào ngon như vậy, ra sức khen tay nghề nấu ăn của An Noãn Noãn!
Nhưng An Noãn Noãn chỉ cười đáp: “Đồ ăn là tôi nấu nhưng mì là do Văn tổng làm. Tôi không làm được loại mì thủ công ngon đến vậy đâu!”
Nghe vậy, Mạc Thành Phi mặt không cảm xúc tiếp tục ăn. Đến khi An Noãn Noãn đưa cho anh một bát mì, Mạc Thành Phi mới buông đũa trong tay: “Cảm ơn chị dâu, tôi không ăn mì sợi. Có mì ăn liền không?”
“Ách ~” An Noãn Noãn lúng túng nói: “Anh không thích ăn mì sợi à! Trong nhà không còn thứ gì ăn cả, mì ăn liền càng không có ~”
Mạc Thành Phi đương nhiên xua tay: “Không sao, ăn chút đồ ăn là được, tôi vốn không thấy đói.”
Vài người khác nhìn Mạc Thành Phi bằng ánh mắt khinh bỉ, làm ra vẻ. Ngày thường ở trong quân đội, xem ra có người còn ăn được cả mấy bát mì! Hôm nay lại đột nhiên không ăn mì sợi, thật là đủ rồi.
Liên Hạo sợ mỹ nữ không chú ý đến sự tồn tại của mình, gần như hét lên: “Chị dâu, không ai ăn, cho tôi ăn.” Thực ra, người thật sự không ăn mì sợi chính là cậu Liên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1561-ngam-hoa-trong-man-suong.html.]
Sau khi tiễn đám người ra về, Vương Tranh vẫn chưa rời đi. Anh ta nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Lão đại, có tin tức.” Nói xong ánh mắt nhìn về phía An Noãn Noãn.
Cố Bắc Thần hiểu được ánh mắt của Vương Tranh, liền nói: “Không có việc gì, chị dâu cậu biết hết rồi, cứ nói đi.”
Vương Tranh lấy điện thoại di động ra, lần lượt mang những tin tức của ngày hôm nay thông báo cho Cố Bắc Thần, nói: “Bây giờ có thể chắc chắn 100% rằng Vương Tiến Tài từng là……”
“Chờ đã, anh vừa nói cái gì Vương?” An Noãn Noãn nhíu mày hỏi.
Vương Tranh nhìn mắt Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần ném cho anh ta một ánh mắt: “Tiếp tục đi.”
Vương Tranh lúc này mới nhìn về phía An Noãn Noãn: “Chị dâu, tôi nói Vương, Tiến, Tài.”
Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn: “Cái tên này nghe quen sao?”
An Noãn Noãn nhíu mày: “Thị trưởng Sở, người tài xế đầu tiên.” Dứt lời, cô nhíu mày suy nghĩ còn nói: “Chuyện đã qua lâu lắm rồi, lúc đó, bọn em vẫn còn nhỏ, nhưng sau đó em nghe nói rằng chính người lái xe đã bắt cóc em đã đánh Vương Tiến Tài ngất xỉu và lấy chìa khóa đi. Em không biết gì cả, về sau... ~ " Cô nhìn về phía Vương Tranh nói: “Nghe nói người đó về sau thăng quan tiến chức, mãi về sau làm không biết làm đến chức gì.”
Cố Bắc Thần mở điện thoại ra, giơ ảnh chụp An Noãn Noãn xem: “Là hắn sao?”
An Noãn Noãn nhìn một hồi lâu mới gật đầu: “Là hắn, nhưng mà cũng thay đổi nhiều quá đi! Béo tốt ~”
Vương Tranh nhếch miệng cười, Cố Bắc Thần khẽ xoa đầu An Noãn Noãn: “Vấn đề không phải là hắn có béo hay không.”
An Noãn Noãn biết lạc đề, gãi đầu: “Được rồi! Các anh tiếp tục đi.”
Vương Tranh nói, hiện tại tài liệu mà Đỗ Hâm để lại đã được người của bọn họ thu được, bọn họ có thể tạm thời không cần chăm chú theo dõi chặt chẽ nữa, nhưng ý tứ của Chúc Liệt là không thể buông tha. Đoán chừng sẽ còn có người lại tiếp tục đi tìm gì đó, cũng cần bảo vệ tốt được An Dương, miễn cho có người xuống tay với cậu bé. Tuy rằng Cố Bắc Thần làm chặt chẽ không chê vào đâu được nhưng đối thủ cũng vô cùng sảo quyệt.