Khóe miệng của mấy người đàn ông đứng xung quanh giật lên vài cái, đám đàn ông bọn họ, ngoại trừ khó dành được chút thời gian để sinh con, còn lại cái gì cũng biết làm cả.
Còn hai người Cố Bắc thần và An Noãn Noãn thì đưa mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt đó cũng chỉ có hai người họ mới hiểu được. Anh có thể thành công lấy ra viên đạn tại vị trí cách n.g.ự.c của An Noãn Noãn nửa xăng-ti-mét, vậy thì mấy cái băng ngón tay này có là gì.
An Noãn Noãn: “Bây giờ cũng không có vấn đề gì nữa rồi, mọi người cùng đi ăn cơm đi, chúng tôi đã nấu xong xuôi hết rồi.”
Lúc này, Mạc Thành Phi mới đột ngột nhớ ra điện thoại của mình, mà điện thoại cũng vừa hay reo lên, anh ta trực tiếp ấn nút nghe. Không biết người bên kia đã nói cái gì, nhưng mọi người chỉ thấy Mạc Thành Phi đi lại phía cửa sổ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, hình như đầu dây bên kia là một người phụ nữ đang nghe máy: “Được, anh thấy em rồi, em đợi một chút.” Nói xong, anh ta lấy tay che điện thoại lại, xoay người sang nói với An Noãn Noãn: “Chị dâu, thêm một người nữa được không? Cô ấy không ăn cơm, chỉ là đến đây để giới thiệu cho mọi người cùng làm quen.”
Tình hình cũng thay đổi nhanh quá rồi đó, An Noãn Noãn cũng chỉ biết ngây ngốc gật đầu theo: “Đương nhiên là được chứ! Thêm một người thì có gì đâu, tôi nấu cũng nhiều cơm lắm!”
Từ đầu đến cuối, Mạc Thành Phi hoàn toàn không hề liếc nhìn Văn Tinh Tinh một cái nào, sau khi có được sự đồng ý của An Noãn Noãn, anh ta xoay người lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Em đi thẳng đến chỗ cánh cửa lớn, anh xuống dưới đón em.”
Văn Tinh Tinh cũng không phải kẻ ngốc, ít ra cô cũng biết được người kia là con gái. Nhưng cho dù nói thế nào, thì cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ là do cô vẫn còn chột dạ. Cho nên, cô gái nào đó sau khi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định vào nhà bếp phụ An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn thấy cô lập tức xua đuổi: “Cậu đi ra ngoài đi, đừng ở đây gây phiền phức cho mình nữa.”
Văn Tinh Tinh đứng dựa người vào tủ chén bát: “Đừng tự mãn như vậy chứ, mình bây giờ cũng là người bệnh, còn có thể giúp được gì cho cậu sao?”
An Noãn Noãn biết là cô đang muốn tránh cái ngại ngùng ngoài kia liền hừ vài tiếng: “Cái này của cậu gọi là ‘tự tạo nghiệt, không thể sống’, để mình xem cậu sau này còn dám đi mắng chửi người khác nữa hay không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1553-cat-mat-ngon-tay-roi.html.]
“Nè, nếu như mình gặp được tên lưu manh như anh ta thì mình vẫn sẽ mắng như thường, không thể làm trái hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn được.”
Quả nhiên, người mà Mạc Thành Phi dẫn đến chính là một cô gái chất phác, xinh đẹp, hoàn toàn không có chút son phấn nào, mang lại cho người ta một cảm giác rất thân thiện, thoải mái!
Cô gái này trông có vẻ lớn hơn An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh một chút, nhưng lại cực kỳ lễ phép, tất cả mọi người đều thấy như vậy.
Cuối cùng, Mạc Thành Phi cũng chính thức giới thiệu cô gái với mọi người: “Giang Nam, đồng hương của tôi.”
Bắt đầu từ khoảnh khắc Giang Nam được Mạc Thành phi dẫn vào nhà đến khi cô ấy ngồi vào bàn với mọi người, có một ánh mắt vẫn dán chặt lên người Giang Nam không rời, đó chính là cậu ấm lưu manh thứ thiệt Liên Hạo.
Đối với kiểu đàn ông như bọn họ, loại con gái nào mà bọn họ chưa từng gặp phải, chỉ là chưa bao giờ thấy người con gái nào như Giang Nam, Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn. Mặc dù An Noãn Noãn cũng coi như một nửa là người của trấn Cẩm Tú, nhưng trên người cô lại mang theo hào quang như một nàng công chúa, mà Văn Tinh Tinh thì tốt xấu gì cũng là con nhà có giáo dục tử tế ở một thị trấn nhỏ, còn kiểu như Giang Nam chính là cô gái xuất thân từ vùng sông nước chính gốc, kiểu cậu ấm lớn lên trong sung túc no đủ, chỉ biết ăn chơi trác táng như bọn họ, quả thật là chưa gặp bao giờ!
Giọng nói của Giang Nam mang theo nét đặc trưng của người tỉnh B, mấy cô gái sống ở vùng sông nước này, lời nói của họ thường rất nhẹ nhàng, dịu dàng, rất êm tai.
Mê Truyện Dịch
Giang Nam nhìn xung quanh toàn là mấy người đàn ông, mà bản thân cô cũng ăn xong rồi, cô liền nói với Mạc Thành Phi ngồi bên cạnh, giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Em đi xuống bếp giúp hai cô ấy!”
Mạc Thành Phi gật đầu: “Ừm, nhớ cẩn thận một chút.”
Thấy Giang Nam đi vào trong bếp, Liên Hạo lập tức nhìn qua Mạc Thành Phi: “Hai người là do xem mắt mà quen nhau sao?”