Sở Hoàn vẫn luôn nhìn An Noãn Noãn không nói lời nào, thật lâu sau đó, Cố Bắc Thần mới nhìn qua đồng hồ một chút, sau đó bước lên nói: “Nếu như bản thân ông sạch sẽ, thì ông không cần phải lo lắng cho con đường sự nghiệp của mình, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhưng bà La đây thì không giống như vậy.”
Cố Bắc Thần nói xong liền kéo An Noãn Noãn vào bên người, nhìn về phía Sở Hoàn: “Tôi nghĩ mấy tin đồn đại gần đây, chắc ông đều đã nghe nói qua rồi. Như vậy đi, nếu ông lựa chọn bảo vệ vợ và con gái của ông, vậy thì nhà họ Cố chúng tôi cũng sẽ liều hết sức mình mà bảo vệ cho người phụ nữ của nhà họ Cố chúng tôi. Ông và bà La đây cũng là vợ chồng được nhiều năm rồi, bà ta có làm hay không làm cái gì, tôi nghĩ chắc chắn ông là người biết rõ nhất.”
Nếu như phía bên Chúc Liệt không có chút tiến triển nào, thì Cố Bắc Thần dám cá là La Tây không đi đến đó được.
Cho nên, anh kéo tay An Noãn Noãn qua, xoay người lại, anh đưa lưng về phía Sở Hoàn mà nói: “Đây có thể là Noãn Noãn đang cho ông một cơ hội, có thể nắm được hay không thì phải xem bản thân ông rồi. Tôi nhớ ông từng nói rất rõ ràng, về chuyện bảy năm trước Noãn Noãn bị vứt bỏ ở một không vực hoang vu, không người ở phía Bắc Tây Tạng, là do bà La toàn quyền thay ông xử lý. Nhưng còn có hai chuyện này, chỉ sợ là ông chưa biết.”
Máy quay an ninh giám sát trong văn phòng của Sở Kiều Kiều lúc này đương nhiên không mở, nên chuyện An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần có thể tự nhiên dùng đủ loại lời nói để ngược đãi Sở Hoàn.
Cố Bắc Thần xoay người lại, đứng đối mặt với Sở Hoàn: “Thứ nhất, bảy năm trước, An Noãn Noãn bị vứt bỏ ở nơi đó bị trúng đạn, chính là tôi đã giúp cô ấy lấy viên đạn ra, cho nên, chuyện những quân nhân đến cứu cô ấy nhưng bị tiêu diệt hết trong miệng của La Tây là giả, tất cả đều là giả dối. Thứ hai, chính là chuyện của mấy tháng trước, bà ngoại của Noãn Noãn bất ngờ qua đời một cách kỳ lạ.”
Nghe Cố Bắc Thần nói đến đây, Sở Hoàn đã đứng ngồi không yên, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, trong mắt ánh lên cái gì đó đang chuyển động.
Mê Truyện Dịch
Thấy Cố Bắc Thần không nói tiếp nữa, đôi môi run rẩy của Sở Hoàn mới cất tiếng: “Bất ngờ qua đời một cách kỳ lạ?”
An Noãn Noãn lúc này mới xoay người sang, hai mắt đỏ hoe nhìn ông ta: “Đúng vậy, ông có thể đi hỏi vợ của ông, bà La Tây……..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1532-co-bac-than-ham-hai-huynh-de-cung-dao-ho-luon-em-gai.html.]
Nói xong, An Noãn Noãn bỗng cảm thấy, nếu cô không nhanh chóng rời khỏi đây, chắc là cô sẽ nhào qua mà g.i.ế.c người mất, nhất định là sẽ tìm một con d.a.o sau đó xông đến hiện trường g.i.ế.c c.h.ế.t mụ phù thủy độc ác La Tây kia.
Thế là An Noãn Noãn kéo tay Cố Bắc Thần: “Chúng ta đi.”
Cùng lúc đó, tại hội trường buổi tiệc rượu, Sở Kiều và La Tây đang cầm ly rượu chào hỏi trò chuyện với mỗi người khách đi qua đi lại, mỗi người đều rất nịnh hót, khen Sở Kiều Kiều người phụ nữ hoàn hảo nhất trong số các phụ nữ, nếu như cô ta mà ở thời cổ đại thì sẽ là đại diện cho kiểu người văn võ song toàn. Cô ta ở trong giới giải trí thì có thể hô mưa gọi gió, tiền đồ cực kỳ xán lạn, nhưng sau đó lại đột nhiên rút lui, không lâu sau lại lần nữa nổi lên với thân phận thương nhân, gia nhập vào giới kinh doanh, một nhân tài kiệt xuất kinh doanh rượu vang, quả thật rất xuất sắc!
Có người là vì muốn nịnh bợ phu nhân của Thị trưởng, để sau này có thể nâng đỡ cho sự nghiệp của chồng hay con cháu mình, mà thiếu điều muốn đi theo xách dép cho La Tây.
Cho nên, người nhà của những người đàn ông dưới quyền Sở Hoàn, đều cùng nhau nói một câu: “Nói cho cùng cũng là do phu nhân giáo dục đúng đắn! Mọi người nói xem có phải là thế này không?”
Các quý bà xung quanh đều đồng lòng, nhất định là như vậy!
Bọn họ ở trong cái giới này được có mấy người thật lòng, còn lại đều là giả dối hết, lại có người thật giả lẫn lộn, trong lòng La Tây đều biết rõ hết cả. Nhưng mà với bà ta bây giờ, a dua, nịnh hót đã không còn ý nghĩa gì nữa cả, bản thân bà ta cũng lười đáp lại, chỉ cần đón tiếp mọi người ăn no uống đủ là được rồi.
Tránh được khỏi đám người đó, Sở Kiều Kiều nói với La Tây: “Mẹ, người phụ nữ lần trước mẹ có nhắc tới, hôm nay cô ta cũng có đến, mẹ có muốn gặp cô ta không?”