Thang Mễ lùi lại một bước: “Đường Thần, đừng khinh người quá đáng như vậy. Hôm nay tôi thà c.h.ế.t cũng không theo anh đi đâu, mẹ anh đã nói tôi chỉ cần tới đây với anh là đủ rồi mà!”
Đường Thần cũng tiến lên một bước, anh kéo cô vào ngực, cũng không biết nói với cô cái gì đó, vành mắt Thang Mễ bỗng đỏ hoe, cô cắn chặt lấy môi dưới, cứ như vậy bị Đường Thần kéo tay cùng nhau bước lên thảm đỏ xa hoa.
Cố Bắc Thần nhíu mày lại, anh nhìn sang vẻ mặt tức giận của An Noãn Noãn, đưa tay lên niết nhẹ cằm cô: “Đừng nhìn nữa, đi thôi anhđưa em đến một chỗ vui hơn, chỗ này ồn quá.”
Cố Bắc Thần kéo tay An Noãn Noãn đi ngược lại với hướng sân khấu phía sau, dọc qua các kệ đựng rượu kiểu châu Âu xinh đẹp là một cánh cửa vòm lớn kiểu Âu cùng nhiều loại cây cảnh trang trí, còn có cả những giàn nho nữa.
Hai người càng đi âm thanh của micro càng nhỏ dần, mãi đến khi âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được nữa, An Noãn Noãn mới yếu ớt mà hỏi anh: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Sao nơi này lại rộng thế? Sao cô ta có thể trang hoàng nó trong vài tháng được vậy? Nơi này cứ như mê cung, phải mất mấy năm để trang trí mới đúng!”
Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói: “Quả thật là hơn một năm trước bên trong nơi này đã bắt đầu được chỉnh trang rồi, mấy tháng này chỉ là trang trí phần bên ngoài thôi.”
An Noãn Noãn nuốt nước miếng kinh ngạc: “Sao anh lại biết được?”
Người nào đó đột nhiên quay lại nhéo mũi cô một cái: “Em đó, nói nhiều quá đi.” Nói xong, anh nhìn lại xung quanh, cách vài mét lại có một máy quay giám sát, màn hình TV to lớn vẫn đang phát sóng trực tiếp từ hội trường buổi lễ khai trương.
Có một nhân viên công tác nhìn thấy hai người bọn họ liền nhiệt tình bước đến hỏi: “Thưa ngài, thưa phu nhân, hai người là muốn đến tham dự buổi tiệc hay là đến ngắm rượu?”
Cố Bắc Thần đáp lại: “Xin chào, chúng tôi đang đi đến văn phòng của Tổng giám đốc Sở, cho hỏi là đi lối này sao?”
Người nhân viên kia sửng sốt một lúc rồi nói: “A, khu văn phòng ở đằng kia, ngài đi thẳng rồi rẽ phải là tới.”
Quả nhiên, khu văn phòng ở đây đều có các bức bình phong cao, cảm giác giống như đột nhiên được bước vào một thị trấn cổ theo phong cách châu Âu vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1521-co-bac-than-sung-vo-nhu-mang.html.]
Văn phòng của tổng tài bá đạo đương nhiên cũng có cả người đứng gác ở cửa, hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đang ngăn cản bước chân của Cố Bắc Thần: “Thưa ngài, thưa phu nhân, mời dừng bước…..”
Cố Bắc Thần đưa ra thẻ chứng minh thân phận: “Đi vào thông báo cho cha, mẹ của giám đốc các người, có Cố Bắc Thần xin được gặp mặt.”
Hai người đàn ông nghe xong liền nhìn qua nhau, nói thầm mấy câu, sau đó một người gõ cửa đi vào trong rồi đi ra rất nhanh, giọng cung kính nói: “Cố thiếu, mời ngài cùng phu nhân vào!”
Khi An Noãn Noãn vẫn còn đang ngây ngốc thì đã bị Cố Bắc Thần nắm lấy cổ tay kéo đi: “Đi thôi.”
Văn phòng của Sở Kiều Kiều quả thật giống hệt như thư phòng của hoàng gia ở châu Âu trên TV, từ cửa đến ban công tất cả đều được trải thảm lông, chân bước trên thảm lông mềm mại, êm ái, hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.
Sở Hoàn và La Tây đang ngồi trên chiếc sô pha lớn kiểu Âu thưởng thức rượu vang, nhìn màn hình lớn hiển thị quá trình khai mạc, trên mặt hai người đều là tươi cười cùng cảm giác thỏa mãn không thể che giấu được, nhiều nhất chính là cảm thấy kiêu ngạo!
“Thị trưởng Sở, bà Sở!” Nhìn thấy hai người trong phòng đang chăm chí nhìn màn hình, Cố Bắc Thần đứng ở trước cửa đã lên tiếng.
Mê Truyện Dịch
Nghe thấy âm thanh, Sở Hoàn quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Bắc Thần và người con gái bên cạnh, biểu cảm trong nháy mắt đông cứng lại.
Mà biểu cảm của La Tây kia phải gọi là xuất sắc, sắc mặt chuyển đổi qua vài kiểu, hai người mới vịn tay vịn đứng lên, La Tây vừa cười vừa nói: “Bắc Thần tới sao? Qua đây, hai đứa ngồi xuống đây!”
An Noãn Noãn không tỏ thái độ gì, vẫn bình thản mà nói bừa, nhìn thấy hai người trước mặt cô cong cong khóe miệng cung kính nói: “Chào thị trưởng, chào phu nhân!”
La Tây liếc nhìn Sở Hoàn, ông ta hoàn toàn không có gì bất thường, nhưng La Tây biết ông ta là đang giả vờ không quan tâm, cho nên bà ta cũng ra vẻ chủ nhà mà nói: “Đứa nhỏ này thật khách khí nha, chỗ này cũng không có người ngoài, gọi chú với dì là được rồi.”