Cố Bắc Thần xuống xe mở cửa cho An Noãn Noãn, đưa tay ra với cô: “Nào!” Một ánh mắt là có thể hiểu, khiến người phụ nữ nào đó ngầm hiểu trong lòng đưa cho anh một nụ cười mỉm, vươn tay ra nắm lấy anh, làm một cái mà đạt tới phong cách một nữ hoàng!
Khoảnh khắc Cố Bắc Thần đóng cửa xe, những người ở đó đã đều quay lại nhìn.
Người trong giới thượng lưu, thật sự có chút tốt, người bình thường chúng ta cũng không cách hiểu được, đương nhiên người bình thường sở dĩ bình thường, đó là bởi vì người bình thường đơn giản là không thể làm được cái "rộng lượng" của những người thuộc tầng lớp thượng lưu bọn họ, huống chi là loại hiển nhiên góp vui lấy lệ, nhưng mọi người vẫn phải để lại cảm giác đầu tiên chân thực hoàn hảo nhất, đó là một cách sống khác, ai lại nói không phải!
An Noãn Noãn tự nhiên khoác lấy cánh tay của Cố Bắc Thần, lúc này, trong bãi đậu xe yên tĩnh, từng nhân tài của các bên, mỗi bên mang theo một loại ý xấu xa, nhưng tươi cười thì lại một bên toả sáng vượt qua một bên.
“Lục thiếu, Mục đại tiểu thư, hân hạnh!” Cố Bắc Thần trước tiên nhìn vài người rồi nhẹ giọng mở miệng, mấu chốt là Cố Bắc Thần nói bốn chữ “Mục đại tiểu thư” khá chậm, rõ ràng có hàm ý, tất nhiên không liên quan đến bản thân anh.
Ánh mắt Lục Tĩnh Vũ vẫn luôn nhìn An Noãn Noãn xuống xe và chưa bao giờ di chuyển, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Ngược lại Mục Thanh Tuyết tiến đến, mỉm cười và nói: “Bắc Thần, Noãn Noãn, hai người cũng đến đây à?” Giọng điệu của cô ta làm người ta có cảm giác nhầm lẫn rằng cô ta rất thân quen thuộc với Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1501-mot-am-tra-tinh-nghia-vo-chong-lon.html.]
Cố Bắc Thần thấp giọng lạnh lùng như mọi khi “ừ” một tiếng, An Noãn Noãn cũng học cách qua loa có lệ cho vui cho người ta xem, ai bảo người đàn ông của cô lại cao lãnh như vậy.
Dáng vẻ giống như lần đó tại lúc trang hoàng cho cửa hàng ở phố thương mại đều không xảy ra chuyện gì, An Noãn Noãn cũng cười nửa thật nửa giả, nhìn Lục Tĩnh Vũ và Mục Thanh Tuyết: “Chào Lục tiên sinh, Mục đại tiểu thư.” Cô cũng học được dáng vẻ của Cố Bắc Thần, đem bốn chữ Mục đại tiểu thư nói đầy ẩn ý.
Vậy mà trong một dịp như vậy, Lục Tĩnh Vũ đột nhiên cùng Mục gia đại tiểu thư xuất đầu lộ diện quá là không đúng rồi chứ!
Mà người bên kia không phải ai khác, chính nhân vật chính của tiệc rượu ngày hôm nay Sở Kiều Kiều và người thừa kế nổi tiếng của tập đoàn "Phi Phàm" ai cũng biết, Nhạc Nhất Phàm.
Mọi người đều biết rằng, bốn gia tộc lớn của Hải Thành, Cố gia, Nhạc gia, Đường gia, và còn Mục gia mà mọi người đều biết, bọn họ gần như kiểm soát huyết mạch kinh tế của Hải Thành và thậm chí hơn một nửa Trung Quốc, phàm là trong kinh doanh phải dựa vào các thủ đoạn mánh khoé chính quy để làm doanh nghiệp lớn mạnh hơn, ai mà không muốn cùng bốn gia độc đó kết thành quan hệ chứ!
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều cũng không ngoại lệ, tuy chỉ là tân binh trong giới kinh doanh, nhưng việc cô ta thuận lợi gia nhập làng giải trí nhiều năm cũng là điểm mạnh của cô ta, quan trọng là cô ta có một bà mẹ có khả năng chỉ điểm giúp cô ta lên trời xuống đất.
Vì vậy, trong tiệc đính hôn giữa Đường Thần và Thang Mễ mấy ngày trước, Sở Kiều Kiều chủ trì, dùng chuyện này để làm một cuộc tuyên truyền hoàn hảo cho "Thiên Chi Kiều Tử" của cô ta, cho nên tiệc khai trương lần này cũng là buổi lễ long trọng cô ta là nhất định phải đáp thượng quan hệ với nhà họ Nhạc.
“Chào Nhạc tổng!” An Noãn Noãn vẫn như trước, khoé miệng cong lên xưng hô tôn kính với Nhạc Nhất Phàm một tiếng Nhạc tổng, mặc dù cô biết, bọn họ xuất hiện trong những dịp như vậy, cao thủ đối mặt với của cao thủ, đều tôn kính với đối phương gọi một tiếng mỗ thiếu, mà cô cảm thấy vẫn nên xưng hô tôn kính Nhạc Nhất Phàm là Nhạc tổng thì sẽ thích hợp hơn.