Từ Phượng Chi nghe xong liền đáp lại một câu: "Không nhìn ra con trai ta cũng khá lãng mạn đấy!”
Cố Bắc Thần lúng túng chạm vào chóp mũi, làm một động tác xin tha: "Phu nhân, xin người!"
Từ Phượng Chi thận trọng nói: "Đừng lắm lời, những lời mẹ nói con phải nhớ kỹ đấy, lát nữa sau khi gặp ông nội, con nhất định phải hỗ trợ mẹ với bà nội đấy, nhớ rõ chưa?"
Cố Bắc Thần gật đầu, cười cười trả lời: "Nhất định hỗ trợ mẹ và lão phu nhân!"
Đột nhiên, Từ Phượng Phi dường như nhớ ra gì đó đột nhiên quay lại và nhìn con trai phía sau mình: "À đúng rồi, Bắc Thần, con dự định khi nào tổ chức đám cưới với Noãn Noãn hả? Không có đám cưới này là không được đâu đấy! Một đời chỉ có một lần này thôi ~"
Cố Bắc Thần nói: "Mẹ yên tâm, từng chuyện từng chuyện một, đám cưới, ảnh cưới và lời cầu hôn chính thức với Noãn Noãn, tất cả đều nhất định cần thiết, nhưng mà ..."
“Lại nhưng mà.” Từ Phượng Chi chỉ vào chóp mũi của con trai mình nói.
Không phải là Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn không bàn đến chuyện đám cưới và ảnh cưới, vân vân, nhưng hiện giờ cô ấy làm gì có tâm trạng đó, có một số chuyện, một số người thật ra lúc không nhớ đến ngược lại sẽ còn tốt hơn, nhưng một khi cánh cổng ký ức được mở ra, những chuyện vụn vặt khiến người ta buồn có, vui có, đau khổ có đều từng chút từng chút xuất hiện mỗi ngày, làm sao cô ấy có thể cảm thấy thanh thản như chưa có chuyện gì xảy ra!
Vẻ mặt của Cố Bắc Thần trở nên nghiêm túc: "Mẹ, hôm nay qua đó con tiện đường nói với ông nội, lão phu nhân chuyện hôn lễ của con và Noãn Noãn, hiện giờ thật sự không cần gấp gáp, con dâu cũng chạy không được, con chỉ đang lo lắng một năm rồi vẫn không giải quyết được mấy chuyện của cô ấy, sau này nếu cô ấy mang thai lại phải hoãn lại, thật ra, con cũng đã nghĩ xong cảnh tượng hôn lễ mà cô ấy thích rồi, nhưng cô ấy hiện giờ căn bản là không có suy nghĩ đó.”
Từ Phượng Chi không còn cách nào khác đành phải gật đầu, khi nói về những chuyện phiền lòng đó, tâm trạng của Từ Phượng Chi cũng sa sút rất nhiều, đứng từ góc độ của An Noãn Noãn mà nghĩ, đứa trẻ đó hiện tại có lẽ trong lòng mỗi ngày đều liên tục rỉ máu, rất nhiều người cứ thế đều lần lượt rời bỏ, mỗi một người đều có liên quan đến La Tây, nhưng con bé đó khổ nỗi không có chứng cứ, đương nhiên là khó được thanh thản rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1491-co-soai-ra-mat.html.]
Từ Phượng Chi xua tay: "Quên đi, không tổ chức hôn lễ thì hiện tại không cần phải làm, chúng ta không ở trước mặt Noãn Noãn nhắc đến là được, haizzz ~ con bé này thật là mệnh khổ mà!"
Cũng may, bà không bị mỡ lợn lừa gạt cho mờ mắt mà đứng cùng một hàng với người đàn bà độc địa kia, nếu không cả đời này sẽ ân hận đến c.h.ế.t mất.
Trong mấy ngày qua, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh hai người cùng lúc theo dõi qua lại hai cửa hàng, dù sao thì họ cũng chỉ mới khai trương, lại là cuối năm, nên họ phải lập nhiều loại kế hoạch bán hàng khác nhau trong năm.
Hai người từ trong cửa hàng trên phố du lịch bước ra, đi dạo đến phía trước của các cửa hàng boutique khác, hướng về phía phố thương mại.
Văn Tinh Tinh nói: "Này, Noãn Noãn, mình nghĩ cửa hàng của chúng ta vẫn còn hơi ít sản phẩm đấy, hãy thêm một số phụ kiện! Nghe nói rằng phố thương mại và phố du lịch vào ngày thứ tư và thứ năm đều rất đông khách du lịch, chúng ta trước tết đem các sản phầm chuần bị sẵn sàng, ra tết liền mở cửa bán, hàng chất như núi, thấy thế nào?”
An Noãn Noãn nhìn vào cửa kính của một cửa hàng thú nhồi bông và nói: "Ừ, kì nghỉ này, ngày tháng và thời gian để thu dọn vào đều do cậu quyết định! À đúng rồi, không phải cậu nói sản phẩm của cửa hàng chúng ta quá ít sao, lần trước những vị khách hàng Đan Mạch kia đã cho mình rất nhiều gợi ý, nhưng sau đó xảy ra tình hình như vậy khiến bỏ lỡ mất. Nếu không, cửa hàng của chúng ta cũng sẽ tăng thêm một số sản phẩm thú nhồi bông và phụ kiện trang trí tinh tế có tính sang trọng cho nữ như mũ, thẻ kẹp sách, bông tai, vòng cổ, v.v.!"
Văn Tinh Tinh gật đầu: "Ừ, cậu nói, mình đang làm bản ghi chép, chúng ta hãy làm vài chiếc chuông gió và phụ kiện bằng vỏ sò tự làm bằng tay!"
An Noãn Noãn gật đầu: "Ừm, đúng rồi, đồ trang trí thủ công bằng nhiều bài thơ cổ trên ván tre, cậu có biết một chút không? Mình nghĩ loại đó cũng tốt..."
Đột nhiên, An Noãn Noãn nhìn vào cửa kính của cửa hàng thú nhồi bông kia rồi rơi lệ, doạ Văn Tinh Tinh và những người tuỳ tùng trái phải trước sau, những người xung quanh cũng như vậy nhìn nhau qua lại, không biết làm gì mới tốt!
Mê Truyện Dịch
Văn Tinh Tinh tiến lên lau mặt cho An Noãn Noãn, thận trọng nói: "Noãn Noãn, cậu bị sao vậy?"