An Noãn Noãn trợn to hai mắt, "..."
Nhưng ngay sau đó, sau hai tiếng gõ cửa, đoàn người đã xông vào, thậm chí còn có cả Cố An Dương!
An Noãn Noãn xấu hổ, dùng cùi chỏ chọc Cố Bắc Thần vài nhát: "Này! An Dương cũng đến, mau xuống đi..."
Cố Bắc Thần ngẩng đầu từ cửa bên trong hướng ra ngoài, nhìn mấy người ở phía ngoài phòng khách: "Đều đến rồi à? Hôm nay mang đồ ăn ngon gì đến?"
Lão phu nhân cẩn thận nói: "Bắc Thần, con đi xuống, giường bệnh kia chật hẹp như thế, con chen chúc trong đó làm gì, Noãn Noãn làm sao nghỉ ngơi tốt được.”
Cố Bắc Thần chững chạc đàng hoàng nói: "Bà nội, chuyện này bà không hiểu rồi! Noãn Noãn bây giờ đã quen với việc phải có cháu ôm mới ngủ thoải mái được!"
An Noãn Noãn nắm lấy chăn bông che mặt, bực mình đá mạnh vào người nào đó, thấp giọng nói: "A! Anh lại nói nhảm rồi, đi xuống đi ~"
Ai đó cố tình hét lên với Cố An Dương: "Dương Dương, những ngày này có nhớ cha và dì của con không?"
Cố An Dương đứng bên ngoài có chút hơi xấu hổ, lúc cậu 5 tuổi bố cậu xảy ra chuyện, rõ ràng là bị đánh c.h.ế.t ở ngay tại chỗ giải toả, nhưng người trong thôn lại nói rằng huyết áp của Đỗ Hâm tăng vọt nên dẫn đến cái tử vọng, khi cậu được sáu tuổi, mẹ cậu đã bỏ rơi cậu và ông bà nội rời khỏi nhà, hiện vẫn chưa rõ tung tích, căn bản là chưa từng nhìn thấy cảnh vợ chồng ân ái là dáng vẻ như thế vào, một bức tranh ấm áp như thế, đứa trẻ này thật sự có chút không dám thưởng thức!
Cố An Dương nhìn ngón chân gật đầu: "Dạ, nhớ ạ, con đã muốn sớm đi thăm dì rồi, ông nội và bà nội nói cuối tuần mới được đi!"
Cố Bắc Thần ngoắc tay: "Đứa nhóc thối, chỉ biết đến dì của con thôi, dì con đây, qua đây."
An Noãn Noãn vẫn đang nắm chặt chăn bông và che mặt, mắng Cố Bắc Thần đi xuống, nhưng người đàn ông kia vẫn đang dựa vào giường không chịu động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1462-tu-chuoc-hoa-vao-than.html.]
Sau khi Cố An Dương bước vào, Cố Bắc Thần đưa tay lên chạm vào đầu Cố An Dương, nói với An Noãn Noãn: "Được rồi, con trai đến thăm em này, nhanh chóng lộ mặt ra mà xem xem này!"
An Noãn Noãn từng chút từng chút một lộ mặt ra, nhìn vế phía Cố An Dương: "Dương Dương, gần đây con có thể theo kịp việc học không?”
Cố An Dương lúc này mới nhìn vào mắt An Noãn Noãn: "Dạ, theo kịp, mấy ngày này đều là cô Bối dạy bù cho con. Dì ơi, dì không sao chứ!"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nhướn mày: "Ừ, không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da một chút, ngày mai là có thể xuất viện."
Lão phu nhân và Cố Bối Bối, còn có dì Trương của Cố gia cùng đến đều đang bận sắp xếp bữa ăn cho hai người.
Cố Bối Bối lúc này mới xắn tay áo: "Anh, anh có biết xấu hổ không, đang ở trước mặt con trai mình mà rải cơm chó, anh dám thề là anh không cố ý không?"
Cố Bắc Thần nhướn mày: "Anh thề, tuyệt đối không phải cố ý, nhưng mà là anh có ý định.”
Cố Bối Bối tức giận, tiếp tục xắn tay áo: "Bà ơi, bà nghe rồi nha! Bữa cơm này, không có phần của anh trai con."
Cùng lúc đó, trong một quán cà phê ở Paris, dưới lớp lá cây được che đậy, mỗi một chỗ ngồi đều được ngăn cách và kín gió, cận cảnh là vách kính cách âm, thiết kế phức tạp như vậy, có lẽ là để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng!
La Tây tháo kính râm, cởi mũ, nhìn người đàn ông có chút mập mạp ở phía đối diện: "... Hãy để cho La Cương và anh trai tôi gần đây thu liễm lại chờ sóng gió qua đi, nếu không được thì để bọn họ ra nước ngoài, một khi bị phát hiện ra bất kì manh mối nào, tất cả mọi người đều bị dính vào cuộc.”
Người đàn ông nói: "Phu nhân chính là suy nghĩ đến một chuyện của “Bách Nhạn Môn” và địa cung, trên thực tế, cho dù có điều tra như thế nào cũng không thể điều tra đến trên đầu anh trai và em trai của bà được. Dù sao mối quan hệ giữa những người của “Bách Nhạn Môn” và địa cung quá phức tạp, cho đến nay vẫn chưa ai thấy lão đại của địa cung và ông chủ của “Bách Nhạn Môn” trông như thế nào, tất cả những người bị bắt toàn bộ đều đã chết, cũng không thể thẩm vấn ra được gì, mấu chốt là ... "