Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi chiều ngày thứ nhất, lúc hoàng hôn, đột nhiên mây đen trên thảo nguyên kéo đến dày đặc. Nhìn có vẻ như muốn trút một cơn mưa lớn. Nhưng mấy phút sau, mây đen lại tản ra, không hề có mưa. Nhưng cô lại nhìn thấy ở nơi xa có mưa lớn, có tia chớp, có tiếng sấm. Còn bầu trời chỗ cô thì vẫn nắng ráo y như cũ còn có cầu vồng cực kỳ đẹp nữa.
Có vài con thỏ không xa không gần chạy qua chạy lại vây quanh cô. Lúc đầu An Noãn Noãn lo lắng mấy con thỏ hoang dại sẽ cắn cô cho nên cô ngồi yên lặng nhìn chúng chơi đùa. Sau này cô mới phát hiện ra mấy con thỏ đó dường như đang nhìn cô. Bản thân cô cực kỳ thích thỏ cho nên cô không quá sợ bọn chúng.
Mê Truyện Dịch
Cuối cùng, có một con thỏ nhìn cô rất lâu rồi ba chân bốn cẳng chảy đi mấy bước. Sau đó nó lại quay về, chân và miệng nó đều hiện rõ, trên chòm râu và lông nó có giọt nước đang rơi xuống. Dường như cô hiểu rõ được điều gì đó liền lẩm bẩm nói với con thỏ mấy tiếng: “Phía trước có phải là có nước không?”
Con thỏ đó nhìn cô một cái rồi lanh lợi chạy đi. Nó còn không nhịn quay đầu lại nhìn cô. An Noãn Noãn liền dè dặt mà đi theo qua đó.
Quả nhiên là trong một bụi cỏ không biết tên có một ao nước. Hơn nữa nước còn vô cùng trong vắt.
Lúc đó, con thỏ cúi đầu uống một ngụm nước cho cô xem. Cô liền hiểu rõ. Cô ngắt một cái lá cuộn thành vòng tròn rồi múc nước đưa lên miệng. Ngày đầu tiên, cô nhịn một ngày nhưng lại không thấy quá đói. Mùa hè chủ yếu là uống nước. Cho nên cô cũng không quan tâm có độc hay không hay không mà uống một mạch rất nhiều nước. Cảm giác sợ hãi cũng vơi đi một chút.
Sau khi uống nước, An Noãn Noãn có sức lực rồi. Cô liền đi đi lại lại xung quanh chỗ nguồn nước đó. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ ngợi buổi tối sao cô có thể vượt qua màn đêm đau khổ và sợ hãi đây. Cô cũng không biết còn bị bỏ mặc ở đây bao lâu, cô càng không biết bản thân có thể sống sót rời khỏi hay không.
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời. Cô muốn hét to lên một tiếng cứu người nhưng cô sợ lại thu hút đàn sói ở phía xa. Cho nên cô chỉ có thể đan hai tay tạo thành chữ thập, âm thầm cầu nguyện trong lòng ông trời phù hộ.
Cô cứ như vậy mang theo nỗi sợ mà đứng tại chỗ quan sát. Đột nhiên cô phát hiện ra có một đường vết bánh xe lún sâu xuống. Dấu bánh xe rất rộng. Chắc chắn đó không phải dấu vết của chiếc xe mà hôm qua bọn họ nghiền qua. Điều đó chứng minh nơi này còn có xe cộ qua lại. Cho nên trước khi mấy người Cố Bắc Thần phát hiện ra cô, cô đã đói tới không chịu nổi. Cô nằm xuống bên cạnh vết bánh xe. Trên người cô đắp cỏ, lá cây, nhành cây khô hay cái gì đó đều là do mấy con thỏ với mấy con linh dương ngậm tới đắp lên cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1433-day-chuyen-duoc-lam-tu-vien-dan-andil.html.]
Thật ra An Noãn Noãn nói cuối cùng cô đã không sợ nữa rồi. Cô trải qua chuyện này một lần nữa. Thật ra khi con người đã đi tới giới hạn của tuyệt vọng hoàn toàn không biết sợ hãi là cái gì.
Cho nên, mồ hôi của cô cũng hết rồi. Mà theo như cô nói đến sự tuyệt vọng cùng cực, một giọt nước mắt lớn lăn xuống, rơi xuống mu bàn tay của Cố Bắc Thần. Ấm nóng!
Cố Bắc Thần cúi đầu, hôn nhẹ lên gò má, vệt nước mắt ở khoé mắt của cô. Anh kiềm chế lại cơn thịnh nộ đang bạo phát. Anh cứ một lần lại một lần hôn lên giọt nước mắt đã khô của cô. “Được rồi. Không nói nữa. Bây giờ cho em xem một món đồ nha?”
Anh nói rồi bàn tay to lớn che phủ lên vết thương do bị s.ú.n.g b.ắ.n ở n.g.ự.c cô. Anh nhìn đôi mắt bởi vì vừa rơi lệ mà càng thêm trong suốt của cô: “Vậy em còn nhớ tình cảnh trước khi anh lấy viên đạn ra cho em không?”
An Noãn Noãn gật đầu: “Có!” Cô cũng nhìn chăm chú vào mắt của anh.
Cố Bắc Thần lấy ra một cái khăn thêu từ trong túi áo lót bên người. Bên trong là một cái nhẫn nam và một sợi dây chuyền hình trái tim được làm từ viên đạn. Anh mở ra rồi đặt vào lòng bàn tay của An Noãn Noãn: “Cái dây chuyền hình trái tim này là dùng viên đạn lấy từ trong lồng n.g.ự.c của em ra mà làm thành.”
An Noãn Noãn cầm sợi dây chuyền lên. Mặt sau vậy mà còn khắc chữ “Andil”!
Cô chu môi ra nhìn Cố Bắc Thần: “Sao lại là Andil? Không phải là em sao?”