Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 143:2 Dây chuyền được làm từ viên đạn, Andil

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:38:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Bắc Thần quả thực không muốn cô vội vã nhanh chóng nhớ ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng bản thân ký ức là một thứ gì đó rất kỳ lạ. Nó sẽ không nghe theo bất kỳ sự khống chế nào của con người mà tự nhiên xuất hiện. Dù có đập tan đầu của bạn thì nó cũng không hiện ra. Càng huống hồ lúc này Cố Bắc Thần cần tới những ký ức ở sâu trong tiềm thức của An Noãn Noãn để còn suy đoán, phán đoán mọi việc trước mắt.

Cho nên Cố Bắc Thần dù không đành lòng nhìn cô khó chịu như vậy. Nhưng anh cũng không có cách nào ngăn cản cô phát tiết liền âm thầm thở dài rồi nói: “Em nói thử xem.”

An Noãn Noãn nghĩ ngợi rồi lại nói: “Em nhớ rất rõ ràng. Lần đó lúc bọn em rời khỏi nơi không người, em ngồi ở hàng ghế phía sau. Nhưng lúc đó đột nhiên em cảm thấy sau bả vai mình có sức mạnh đánh vào rất đau, một lát sau em cũng không biết cái gì nữa. Lúc em tỉnh lại thì trước mắt là một màu đen vô tận. Em bị dọa sợ rồi. Đúng lúc em muốn kêu người khác thì nghe thấy tiếng rống của dã thú. Em nín thở suy nghĩ rất lâu, mới hiểu rõ được là bản thân mình chắc chắn bị vứt ở nơi không người này...”

An Noãn Noãn nói xong những lời như vậy thì toàn thân cô đều toát mồ hôi. Trên trán, trong lòng bàn tay cô càng có nhiều mồ hôi. Cô nhíu chặt ấn đường lại nói: “Thật ra lần này từ đầu đến cuối em đều không quá sợ hãi. Ngoại trừ cái ao rắn ở cửa thật sự dọa em sợ ra thì từ đầu đến cuối em có cảm giác em sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Bởi vì em thấy từ trong ánh mắt của Âu Dương lúc đó có thể nhìn thấy được bóng dáng của anh. Cho nên em không sợ.”

Điều Cố Bắc Thần muốn biết nhất là rốt cuộc sao cô lại có thể tiếp tục sống ở nơi không người. Nhưng An Noãn Noãn nói cô đoán sau khi mình bị người khác đánh ngất thì bị vứt xuống. Dù sao xung quanh nơi đó cũng là cỏ dại mọc thành bụi. Lúc cô tỉnh lại, bản thân nằm trong một khóm cỏ. Cô bị bóng tối vô biên đó và tiếng sói tru ở nơi xa xôi dọa sợ không dám cử động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1432-day-chuyen-duoc-lam-tu-vien-dan-andil.html.]

Lúc đó cô xoa xoa người mình thấy trên người cô không có gì hết chỉ có mỗi một bộ đồ. Bởi vì hướng dẫn viên du lịch nói đi qua nơi không người thì nhiệt độ rất thấp nên để họ mang theo áo dày tùy tiện đều có thể mặc lên người. Bởi vậy lúc đó cô chỉ mặc một đồ thể thao và một cái áo khoác ngoài. Sau khi cô hiểu rõ mình bị bỏ rơi, cô chỉ có thể yên lặng nằm im không động đậy. Mắt cô nhìn chăm chú những ngôi sao dầy đặc trên đầu, chờ đợi vận may tới. Thật sự rất nhanh thì trời đã sáng rồi. Cô ngược lại cũng không sợ nữa. Nhưng trên người cô không có cái gì hết. Cho dù bản thân cô đi bộ thì cô cũng không biết nên đi từ phương hướng nào.

Thảo nguyên không người giữa mùa hè vào ban ngày rất đẹp. Cho dù là trên trời hay dưới đất đều là bức tranh sơn thủy trong sáng vô cùng đẹp đẽ. Nhưng cô không có dụng cụ để ghi lại hay vẽ lại. Cũng may ở bên cạnh không xa không gần chỗ cô luôn cảm giác có linh dương chạy tới chạy lui. Ngẫu nhiên cô cũng sẽ nhìn thấy mấy con thỏ hoang chạy qua bên cạnh mình. Chính là cô không nhìn thấy mấy loại động vật to lớn như sói, báo, hổ.

Ngồi, nằm lâu rồi, cô cũng sẽ muốn đứng dậy vận động tại chỗ một chút, thuận tiện xem xem đi ra nơi này như thế nào. Nhưng cô phát hiện ra một cách có thể hoàn toàn không bị dã thú ăn thịt. Đó chính là cô phải ngây ngốc ở lại là thảo nguyên vô tận. Mà mấy rừng rậm, ao hồ và đầm lầy nguyên thủy đó đều ở cạnh biên giới của thảo nguyên. Từ chỗ mà cô đang đứng mà nhìn ra thì chỉ có đồi núi xa xôi mờ nhạt. Cho nên tiếng sói tru, hổ báo gầm rú, cô nghĩ chắc là truyền ra từ bên trong rừng rậm.

Cho nên cô quyết định không đi lung tung mà ngây ngốc ở nguyên tại chỗ tự sinh tự diệt, hoàn toàn phó thác cho ông trời.

Mê Truyện Dịch

Lúc đó ảo tưởng duy nhất của cô là đợi giáo viên và hướng dẫn viên du lịch phát hiện cô bị bỏ lại. Có lẽ bọn họ sẽ quay xe lại con đường cũ để tìm kiếm cô. Nếu thật sự là như vậy thì trong một khoảng thời gian ngắn thôi bọn họ sẽ có thể tìm thấy cô rồi. Nhưng một ngày qua đi, khi màn đêm lại phủ xuống, cô mới chắc chắn kết luận rằng chuyến du lịch này cô đã bị người ta tính kế trước.

Loading...