Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm qua, người nằm vùng ở địa cung nhiều năm là hai người cảnh sát hình sự Âu Dương Tử Mặc và Hình Quân Nhan. Đây là lần hành động quan trọng do lãnh đạo cao nhất của bọn họ chỉ huy trong bóng tối. Nhưng quỷ biết được, trong một buổi tối liền nhận được tin tức “Bách Nhạn Môn” trên mặt đất. Nói là có một đơn hàng lớn phải làm, người thì trực tiếp đưa tới địa cung. Nhìn Xà Vương và chị Na dẫn theo toàn bộ mọi người cống hiến hết sức mình, trước tiên không nói đến giá tiền cao ngất trời. Quan trọng là lời nói của lãnh đạo cao nhất “Bách Nhạn Môn” của bọn họ.
Cho nên, một vụ “mua bán lớn” nhiều tiền như vậy suýt chút nữa đảo loạn kế hoạch hành động hợp tác của Lina tức là Hình Quân Nhan và “Xà Vương” chính là Âu Dương Tử Mặc.
Nghe nói địa cung bị lật tung lên rồi, mật đạo bị phá hủy, hầm rắn bị vùi lấp. “Bách Nhạn Môn” trên mặt đất bị buộc phải niêm phong lại. Suốt đêm bắt được mấy trăm người làm công và khách hàng.
Mê Truyện Dịch
Lần hành động quy mô lớn này cực kỳ trấn động. Nhưng chuyện liên quan đến An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh bị bắt thì từ đầu đến cuối không có lấy một bài báo nào.
Điều này ngược lại khiến An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cố Bắc Thần nói: “Mấy ngày này em không cần suy nghĩ gì hết. Chỉ cần phối hợp thật tốt với bác sĩ, điều dưỡng cơ thể là được. Em và Văn Tinh Tinh bên này cơ bản tạm thời không cần lấy ghi chép và khẩu cung. Chỗ đó đã bị lật tung lên rồi. Đợi thẩm tra xử lý đến cuối cùng rồi lại nói.”
An Noãn Noãn gật đầu: “Ừm. Đầu óc em hỗn loạn. Còn những cái khác đều không có vấn đề gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1431-day-chuyen-duoc-lam-tu-vien-dan-andil.html.]
Cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác. Nhưng cứ hễ cô nhắm mắt lại, chỉ cần là lúc đại não tỉnh táo thì trước mắt cô sẽ hiện ra những thứ dọa người đó. Cô chỉ đành không dám ngủ thì không dám nhắm mắt lại. Nếu không sẽ cảnh đêm tối ở vùng đất không người với tiếng gầm rú gào rít của bầy thú dọa người. Cái cảm giác nghẹt thở, cảm giác chực chờ bất cứ lúc nào cũng có thể bị dã thú ăn thịt đó, trong thời khắc này hiện lên quá rõ ràng. Cô cảm thấy tất cả đều chân thực giống như vừa mới xảy ra vậy. Cho nên, An Noãn Noãn hy vọng bản thân cô cứ mãi không tỉnh thì thật tốt.
Sau khi An Noãn Noãn tỉnh lại, biểu hiện của cô cực kỳ tốt. Cô cố gắng hết sức điều chỉnh lại bản thân mình. Tất cả mọi chuyện đã qua giống như mây khói từ từ hiện ra trước mặt cô.
Cái lần cô bị bỏ lại ở chỗ không người đó, nguyên nhân trước sau không cần nói nhiều. Lúc trước đã nhắc qua vài lần rồi. Mà điều An Noãn Noãn trần thuật lại và nghi ngờ của bà ngoại cô đều giống nhau. Một mình cô bây giờ mới nhớ ra vì sao cô bị bỏ lại ở nơi không người. Mà bà ngoại từ đầu đến cuối mang theo sự nghi ngờ đó, mang theo rất nhiều sự hối tiếc và bất đắc dĩ mà rời khỏi cô.
Chuyến du lịch đó của bọn họ tổng cộng có tám bạn học sinh, ba nữ sinh, năm nam sinh. Còn có hai người là giáo viên dẫn đầu và hướng dẫn viên du lịch bản địa. Họ thuê một cái xe địa hình lớn có khả năng leo núi cực tốt. Mà An Noãn Noãn lần đó được Sở Hoàn đưa cho rất nhiều tiền cho nên cô vốn không cần chịu khổ bị giày vò. Nếu có chuyện gì xảy ra, hầu như cô giúp giáo viên và hướng dẫn viên du lịch dùng tiền để giải quyết. Nhưng có một tài xế trong đó cực kỳ không dễ nói chuyện, hay làm khó bọn họ.
Sau đó lúc họ đi qua thảo nguyên không người, cô nhớ rất rất rõ là vào buổi chiều. Chắc là vào mùa hè rồi. Cho nên cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ. Tới nơi cô có thể nhìn thấy linh dương ẩn nấp, còn có mấy loài động vật nhỏ như thỏ nữa. Mọi người liền dừng lại chụp ảnh.
Hướng dẫn viên du lịch nói phải nhanh chóng đi rồi. Trước lúc trời tối, họ phải ra khỏi vùng đất không người, đi đến một cổ trấn rồi nghỉ ngơi.
An Noãn Noãn nhìn vào mắt Cố Bắc Thần nói: “Lần đó và lần này em cảm giác như là cùng một con đường vậy.”