Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 142:3 Nhớ ra rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:38:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vậy, Văn Tinh Tinh hoàn toàn chưa bị di chứng sau kinh hãi thì đã hoàn toàn bị tin tức bạn gái của Hạ Tử Phong tới Hải Thành làm cho thay đổi rồi.

Người phụ nữ nào đó có bộ dáng bi ai như c.h.ế.t tâm vậy. Cô từ từ nhắm mắt lại, dựa vào thành giường. Rất lâu sau, cô đột nhiên mở mắt ra, xuống giường thu dọn đồ đạc.

Mạc Thành Phi nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”

Văn Tinh Tinh vừa xếp đồ vừa nói: “Quay về cửa hàng làm việc. Hai ngày nay tôi đều không xuất hiện. Điện thoại lại mất liên lạc. Phỏng chừng bọn họ lo lắng lắm rồi.”

Tầng dưới của bệnh viện. Vương Tranh nhìn về phía của Mạc Thành Phi, nhíu mày, thấp giọng nói: “Ấy? Lão đại nói cô gái này giao cho anh rồi. Anh phải trông chừng cho thật kỹ. Không được để xảy ra sai sót nữa.”

Mạc Thành Phi đong đưa chìa khoá xuống xe. Anh nhìn về phía Văn Tinh Tinh và Triệu Tử Khanh: “Tôi đưa hai người qua đó.”

Triệu Tử Khanh đối với việc trai đẹp trêu ghẹo vô cùng thành thạo, cũng vô cùng phấn khích. Cô ấy mau chóng cười nói lời cảm ơn rồi liền kéo Văn Tinh Tinh ngồi vào trong xe.

Mạc Thành Phi hỏi: “Đi tới tiệm nào trước?”

Văn Tinh Tinh vẫn luôn giống như đang khóc tang nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng, bị Triệu Tử Khanh chọc: “Quân trưởng hỏi cậu đi tiệm nào. Sao lại mất hồn mất vía? Không phải là thật sự bị dọa tới ngu người luôn rồi đấy chứ?”

Văn Tinh Tinh trừng mắt với Triệu Tử Khanh: “Cậu mới ngu người đó!” Dứt lời, cô ấy liền ôm lấy Triệu Tử Khanh: “Hạ Tử Phong có bạn gái rồi.”

Triệu Tử Khanh “hả” một tiếng rồi ngẩng đầu liếc Mạc Thành Phi ở phía trước, cố ý nói: “Hạ Tử Phong người ta lại là cái gì của cậu chứ? Anh ta có bạn gái liên quan gì đến cậu. Thật là...”

Văn Tinh Tinh hung hăng đẩy vai của Triệu Tử Khanh ra: “Triệu Tử Khanh, mình tuyệt giao với cậu. Cả đời này đều không quen biết cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1423-nho-ra-roi.html.]

An Noãn Noãn bên đó từ lúc tỉnh lại tới bây giờ vẫn luôn không hoàn hồn lại.

Cô được Cố Bắc Thần ôm trong lòng. Cô cứ ngây ngốc nhìn bức tường màu trắng trước mặt. Bên ngoài cửa sổ là ánh nắng sáng ngời. Bởi vì đi theo Lina leo cao bò thấp nên trên tay cô có vài chỗ bị thương, hai cổ tay cũng được băng bó bằng băng gạc. Cô suy nghĩ từng chút từng chút chuyện của tối qua rồi nghĩ tới hiện tại. Sau cùng là cảnh tượng vô cùng chân thực khi bị bỏ lại ở vùng đất không người.

An Noãn Noãn chầm chậm quay người lại nhìn Cố Bắc Thần tiều tụy hốc hác. Cô mở miệng, giọng nói rất khàn: “Em hình như nhớ ra rồi...”

Cố Bắc Thần ôm cô càng chặt hơn. Cằm anh chà xát lên đỉnh đầu của cô: “Không có việc gì, Noãn Noãn. Bây giờ cơ thể em vô cùng suy yếu. Chúng ta trước tiên không nói những chuyện đó...”

An Noãn Noãn gật đầu, đưa tay lên xoa mặt của anh: “Anh làm sao biết được?”

Mê Truyện Dịch

Cố Bắc Thần hạ tầm mắt xuống: “Cái này, quay về rồi sẽ nói kỹ càng cho em nghe. Bây giờ chúng ta không nói cái này. Em và Văn Tinh Tinh không sao là tốt rồi.”

Đột nhiên, mũi của An Noãn Noãn rất chua xót. Mắt của cô cay cay rơi lệ. Cô mạnh mẽ gật đầu: “Văn Tinh Tinh thật sự không sao ư?”

“Ừ. Cô ấy đã quay về tiệm làm việc rồi.”

Bây giờ cô nhớ ra hết rồi. Đương nhiên cô biết ai đang ở trong bóng tối đối phó cô như vậy. Cô lẩm bẩm nói: “Đều là em liên lụy tới Tinh Tinh. Nhiều chuyện không liên quan tới cô ấy như vậy. Cũng may cô ấy không sao.”

Cố Bắc Thần nói: “Mọi chuyện đã có tổ chuyên án điều tra xử lý rồi. Mà nếu em đã nhớ ra chuyện lúc trước thì em chắc cũng hiểu rõ rằng có một vài chuyện đều là chuyện của thời gian rất lâu về trước, dính dáng đến rất nhiều người, bao gồm cả những người đã quá cố. Cho nên người thanh liêm khó cắt đứt nhất là chuyện gia đình. Bởi vậy bây giờ đối với bên ngoài em vẫn phải duy trì trạng thái vốn có của mình. Tỏ ra rằng em không nhớ ra cái gì hết. Tạm thời em có thể làm được không?”

An Noãn Noãn gật đầu: “Em có thể. Dù sao em đã gánh trọng trách vinh quang và nhục nhã nhiều năm như vậy rồi. Em không sợ phải nhịn thêm mấy ngày nữa đâu.”

Loading...