Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suốt một buổi tối không gọi được cho An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh, đương nhiên Triệu Tử Khanh sốt ruột rồi. Nhưng cho đến bây giờ cô ấy cũng không biết cả một buổi tối đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này căn bản không có bài báo nào đưa tin hết, toàn bộ đều bị nén xuống.
Triệu Tử Khanh đi đi về về giữa hai phòng bệnh. Cả hai người đều là ngủ say không tỉnh dậy. Cô ấy cũng sắp nóng ruột c.h.ế.t rồi. Qua mấy ngày nữa phải đặt vé máy bay, cô ấy phải quay về thành phố A trước để báo cáo kết quả cho tạp chí. Cho dù không thích làm ở đó thì cô ấy cũng phải làm việc tới năm sau mới từ chức được. Nếu không cô ấy sẽ không có tiền thưởng đâu!
Thang Mễ gọi điện cho Triệu Tử Khanh hỏi tình hình của hai người đó. Triệu Tử Khanh đang kề vào mép giường bên cạnh Văn Tinh Tinh ngủ bù.
Triệu Tử Khanh hai mắt mơ màng nói: “Hai người đều chưa tỉnh lại. Mình không biết cái gì hết. Nhưng nghe nói cả hai đều không bị nguy hiểm đến tính mạng cho nên cậu có thể yên tâm rồi.”
Lúc Văn Tinh Tinh tỉnh lại, An Noãn Noãn vẫn còn chưa tỉnh. Triệu Tử Khanh hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bị Mạc Thành Phi vừa bước vào cửa chặn lại chủ đề: “Tỉnh rồi?”
Lúc này, Mạc Thành Phi ăn mặc chỉnh tề, ngôi sao trên vai không cần giải thích. Triệu Tử Khanh cũng biết được chút ít. Mặc dù cô ấy cùng ăn cùng ở với Văn Tinh Tinh nhưng miệng của cô gái này cực kỳ chặt, căn bản không nhắc tới ba chữ liên quan đến Mạc Thành Phi. Triệu Tử Khanh cũng là ngẫu nhiên nghe từ miệng của An Noãn Noãn thì mới có chút kiến thức nửa vời.
Triệu Tử Khanh cố ý nhìn về phía Văn Tinh Tinh: “Tinh Tinh, vị này là?”
Văn Tinh Tinh chớp mắt. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Mạc Thành Phi mặc quân trang. Nhưng đừng nói, sắc phôi và lưu manh chắc chắn là cần tư bản rồi.
“Chào cô Triệu Tử Khanh. Là cô Triệu phải không? Mạc Thành Phi, hân hạnh.” Mạc Thành Phi đã đưa tay ra nhìn Triệu Tử Khanh tự giới thiệu xong bản thân mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1413-ngu-me-man-khong-tinh.html.]
Triệu Tử Khanh phóng khoáng đưa tay ra bắt tay với Mạc Thành Phi: “Chào anh, đã nghe danh anh từ lâu. Tôi là Triệu Tử Khanh.”
Mạc Thành Phi ngây người trong chốc lát. Một giây sau, anh nhíu mày: “Đã nghe danh từ lâu của cô Triệu là từ đâu tới? Bản thân tôi không hề nổi tiếng. Đương nhiên trong vòng quân đội của chúng tôi, tôi cũng có chút danh tiếng. Không lẽ cô Triệu cũng là một quân nhân sao?”
Văn Tinh Tinh cũng tò mò về câu đã nghe danh từ lâu của Triệu Tử Khanh. Không lẽ cô ấy ở đâu nghe nói qua ba chữ Mạc Thành Phi sao?
Mê Truyện Dịch
Nhưng một giây sau, câu trả lời của Triệu Tử Khanh suýt chút nữa làm cho Văn Tinh Tinh nổi trận lôi đình mà nhảy khỏi giường bệnh để đánh cho cô ấy một trận.
Triệu Tử Khanh tươi cười một cách kỳ lạ nhìn về phía Mạc Thành Phi: “Không không không. Mạc đại quân trưởng quá khen rồi. Tôi không phải là quân nhân gì hết. Mà là gần đây, có một cô gái ngày ngày ở trước mặt tôi nhắc đến đại danh của ngài. Tôi không muốn nhớ đại danh của ngài cũng không được.” Dứt lời, cô ấy nhìn về phía của Văn Tinh Tinh nhưng lại nói với Mạc Thành Phi: “Đương nhiên là cô gái xinh đẹp Văn Tinh Tinh của chúng tôi nói rồi.”
Văn Tinh Tinh đột nhiên ngồi dậy, lập tức trở mặt: “Triệu Tử Khanh, cậu...”
“Không được mắng người, không được nói tục. Cậu phải chú ý hình tượng. Dù sao người đứng trong này chính là Mạc Thành Phi mà cậu nhớ mãi không quên đó. Cái này có gì mà ngại chứ? Nói thì cũng nói rồi.”
Văn Tinh Tinh tức giận tới mức mặt đỏ tía tai, đến cả lồng n.g.ự.c của cô cũng bị chọc tức tới mức thở hổn hển. Rất lâu sau đó, cô mới nhìn về phía khuôn mặt vô cùng bình tĩnh cười như không cười của Mạc Thành Phi: “Anh tuyệt đối đừng tin lời nói linh tinh của cậu ấy. Tôi chưa từng nói vậy.”
Mạc Thành Phi nhìn về phía Triệu Tử Khanh: “Nghe nói chị dâu của chúng tôi tỉnh dậy rồi. Cô qua bên đó xem trước đi.”