Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạc Thành Phi đang ghé vào mặt của Văn Tinh Tinh xem mấy vết xước thì đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao lại mở mắt ra rồi?”
Văn Tinh Tinh nhíu mày: “Không ngủ được. Cứ nhắm mắt là lại nhìn thấy khuôn mặt của mấy người đó. Còn có cả nghĩa địa đen như mực nữa. Dọa c.h.ế.t người ta rồi.”
“Vậy hay là tôi ôm cô ngủ? Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.” Mạc Thành Phi nhìn vào mắt của Văn Tinh Tinh quan sát sự biến đổi cảm xúc của cô. Thành thật mà nói thì cô gái này thật sự không sao hết, không quá mức sợ hãi. Nhưng anh lại quá căng thẳng. Đến nỗi vì sao anh căng thẳng như vậy, Mạc Thành Phi tạm thời cũng không suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ giống với cách nghĩ trước đây. Anh nhìn trúng cô rồi.
Cứ đơn giản như vậy thôi!
Họ không ít lần giải cứu con tin từ trong tay mấy tên cướp, mấy kẻ côn đồ. Đừng nói là con gái, cho dù là đàn ông cũng sẽ sợ hãi tới mức ngu đần thôi. Trị liệu tâm lý không phải chỉ cần làm vài lần là sẽ được. Nhưng còn cô thì sao? Cô không phải còn biết mắng người, còn biết đề phòng anh sao? Điều đó chứng minh trở ngại thật sự không quá lớn.
Văn Tinh Tinh trừng to con mắt với Mạc Thành Phi. Rất lâu sau cô mới nói: “Tôi mới không cần anh ôm.” Không phải là anh muốn lợi dụng sao? Anh cho rằng cô dễ lừa như vậy sao?
Mạc Thành Phi tiếp tục lau mặt và tay cho cô: “Tôi bảo đảm sẽ ngay ngắn. Cô xem cô cũng đã thành ra như vậy rồi. Nếu như tôi lại không ngay thẳng thì tôi còn là người sao?”
Có lẽ là do tác dụng của thuốc bổ và các loại thuốc khác, mí mắt của Văn Tinh Tinh trở nên nặng nề. Cô chầm chậm nhắm mắt lại: “Tôi mới không cần đó. Noãn Noãn tỉnh dậy thì nói với tôi một tiếng.”
Mê Truyện Dịch
Mãi đến khi anh lau sạch hai chân cho Văn Tinh Tinh rồi, người phụ nữ nào đó đã thở phù phù mà ngủ rồi.
Mạc Thành Phi tắt đèn trong phòng bệnh, chỉ để lại một cái đèn nhỏ ở cửa. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh đắp chăn cẩn thận cho Văn Tinh Tinh. Anh cúi đầu hạ một nụ hôn nhẹ như lông vũ xuống môi của cô. Môi của người con gái này quả thực là quá đẹp mà. Nhưng anh không dám hôn sâu để tránh được cô thưởng cho một cái bạt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1412-ngu-me-man-khong-tinh.html.]
Nhưng người nào đó vẫn không cầm lòng được mà lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Anh vừa ngẩng đầu thì thấy Văn Tinh Tinh đưa lưỡi ra l.i.ế.m môi, nói thầm: “Hạ Tử Phong... Cứu em, cứu em...”
Sau khi Văn Tinh Tinh nói thầm xong, cô cắn môi dưới, ở khoé mắt rơi xuống hai giọt nước mắt vô cùng lớn.
Mạc Thành Phi đứng thẳng người lên. Ánh mắt anh âm trầm nhìn gương mặt của cô. Cô gái dũng cảm như cô cũng sẽ khóc vì một người đàn ông sao?
Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mà khiến cô gái này ngay cả lúc hôn mê cũng nhớ đến tên của anh ta?
Hạ Tử Phong. Ừm. Mạc Thành Phi anh nhớ kỹ cái tên này rồi!
Cửa phòng cấp cứu. Chờ đợi thật lâu dài. Tâm trạng của mỗi người đều rất nặng nề.
Sáng sớm, 5 giờ hơn, An Noãn Noãn mới được chuyển vào trong phòng bệnh bình thường. Mà Triệu Tử Khanh nhận được điện thoại cũng mau chóng tới bệnh viện. Nhưng cô ấy nhìn vẻ mặt trầm trọng của tất cả mọi người cũng không dám lên tiếng. Thật ra cô ấy cũng một đêm không ngủ rồi.
Bởi vì còn có rất nhiều chuyện cần Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi xử lý. Mặc dù An Noãn Noãn vẫn chưa tỉnh lại nhưng toàn bộ bác sĩ của bệnh viện đã đem tính mạng của mình ra bảo đảm với Cố lão tướng quân và quân đoàn trưởng Cố Bắc Thần là người đã không sao rồi. Thuốc bổ và thuốc an thần đều dùng cả rồi. Đương nhiên phải chờ sau khi cô tỉnh lại mới có thể xem xem tâm lý cô có gì trở ngại gì quá lớn hay không.
Mấy vết thương trầy da trên người cô đã xử lý băng bó rồi. Cho nên tuy rằng lúc này Cố Bắc Thần không ở trong phòng bệnh, nhưng An Noãn Noãn cũng được một nhóm người của nhà họ Cố trông chừng. Còn có rất nhiều y tá và bác sĩ phục vụ cho cô nữa. Mà Văn Tinh Tinh thì không được như vậy. Ngoài một cô y tá ra thì chính là Triệu Tử Khanh vừa mới tới.