Xe từ cửa lớn tiến vào, Cố Bắc Thần dừng lại cách một đoạn trước ký túc xá của Mạc Thành Phi, An Noãn Noãn lại càng sùng bái quân trưởng nhà cô. Ở cửa lớn có một hàng dài người đứng chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội. Đi tới đâu cũng có vài người quân nhân giơ tay lên chào, kèm theo đó là một câu: “Chào quân trưởng.”
An Noãn Noãn ngồi ở ghế phụ, khoé môi cứ cong lên mãi. Cô nghiêng mặt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cố Bắc Thần. Mãi đến khi Cố Bắc Thần đỗ xe xong, lúc này anh mới nhìn sang khuôn mặt mê trai giả vờ nhìn người khác của cô: “Hôm nay anh lại đẹp trai rồi?”
“Ách.” Lúc này An Noãn Noãn mới bình tĩnh lại, tiếp tục cười rồi nói: “Em chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.”
Cố Bắc Thần giúp cô cởi dây an toàn: “Ừ. Được rồi. Bây giờ tỉnh mộng rồi. Xuống xe gặp con trai của em đi.”
“Phốc.” Khoé môi An Noãn Noãn cong lên: “Anh đừng có trực tiếp như thế. Em phải thích ứng mới được.”
Hôm nay Cố Bắc Thần mặc một bộ quân trang. Những ngôi sao trên vai phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mà An Noãn Noãn cũng mặc bộ âu phục khá đứng đắn. Áo khoác là một cái áo vải nhung màu tím. Cô vẫn bị Cố Bắc Thần đội cho một cái mũ. Một đôi nam nữ trẻ trung như vậy, đặc biệt là khí chất của người đàn ông. Mấy người nhìn thấy anh, cho dù là già trẻ đều tôn kính hô một tiếng: “Chào quân trưởng.”
Bạn nhỏ Đỗ Dương vẫn sợ hãi nhìn về phía Vương Tranh. Vương Tranh nói với Đỗ Dương: “Đỗ Dương, đó là người thật sự nhận nuôi cháu, ba mẹ nuôi của cháu, vợ chồng quân đoàn trưởng của các chú.”
Mê Truyện Dịch
Bé trai bên cạnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông có dáng vẻ hiên ngang nắm tay người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp từng bước lại gần cậu bé. Đứa bé sợ hãi hỏi Vương Tranh ở bên cạnh: “Chú Vương, chị gái đó...”
“Cô ấy tên An Noãn Noãn, là mẹ cháu!” Giọng nói Cố Bắc Thần trầm thấp mà bình tĩnh hạ xuống, đứa trẻ liền mạnh mẽ nuốt nước miếng, cặp mắt to tròn dùng sức đánh giá An Noãn Noãn. Rất lâu sau, cậu bé vẫn sợ hãi nói: “Nhưng cháu cảm thấy cô ấy chính là chị gái.”
Lúc này, chỉ có vài người Mạc Thành Phi, Vương Tranh, Khương Vân Phong, Tiểu Mộc, Cố Bắc Thần đưa tay ra với đứa trẻ: “Đỗ Dương, qua đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1363-co-an-duong.html.]
Đứa trẻ ngẩng đầu đi lại gần chỗ anh, Cố Bắc Thần nắm lấy tay đứa bé: “Chú tên Cố Bắc Thần, từng là chiến hữu với ba của cháu, cũng là anh em. Từ hôm nay trở đi, cháu là con trai của chú. Cháu bắt buộc phải thay tên đổi họ. Cháu có bằng lòng không?”
Trong chốc lát mắt của đứa bé đỏ hoe nhưng nó không khóc. Một lúc lâu sau, nó hung hăng gật đầu: “Cháu bằng lòng. Chú Vương đã với cháu vào tối qua rồi.”
Cố Bắc Thần cầm tay đứa bé qua nắm tay của An Noãn Noãn: “Cô ấy, dù xét về tuổi tác thì có thể làm chị của con nhưng mà cô ấy là vợ của ba, chính là mẹ của con. Đã nhớ rõ chưa?”
Đỗ Dương gật đầu: “Vâng. Con nhớ rõ rồi ba...” Lần đầu tiên quả thực là làm khó đứa trẻ khi phải gọi một người xa lạ là ba. Nhưng mà vì sinh tồn, nó không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng một giây sau, Đỗ Dương nhìn An Noãn Noãn, dù có thế nào cũng không gọi nổi một tiếng mẹ.
An Noãn Noãn đưa tay lên xoa đầu của đứa bé: “Không sao. Cứ từ từ thôi. Nếu như không quen thì con gọi cô là dì là được rồi.”
Đỗ Dương nhìn về phía Cố Bắc Thần, ánh mắt sợ hãi. Cố Bắc Thần động viên: “Không sao. Con cứ từ từ thích ứng là được.”
Sau đó, Cố Bắc Thần nói với Đỗ Dương: “Bây giờ chúng ta đón con về nhà. Trong nhà có ông nội, bà nội, cô còn có cụ ông, cụ bà. Từ giờ về sau tên của con là Cố An Dương. Đây là tên cụ bà đặt cho con.”
Đứa trẻ đó gật đầu, nhắc lại: “Cố, An, Dương. Con thích cái tên này, có Dương trong đó.” Dứt lời, cậu bé nhìn về phía Cố Bắc Thần, vẫn sợ hãi nói: “Chú, à, ba, con, con có thể đi học không?”
“Ngày mai có thể đi học rồi. Đã sắp xếp trường học xong cho con rồi.”