Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bắc Thần nói: “Bây giờ vẫn chưa được. Chúng ta không thể lộ diện được. Vốn dĩ anh đã tính toán xong rồi nhưng anh không ngờ tới bà cụ này lại ra đi nhanh như vậy.”
Cố Bắc Thần vừa dứt lời thì xoa đầu An Noãn Noãn: “Em nằm trong chăn tránh cho bị cảm đã. Bây giờ anh phải đi qua vịnh Ngân Hà một chuyến. Anh đã hẹn mấy người Vương Tranh bọn họ rồi.”
“Em cùng anh về bên đó nha? Dù sao thì anh đi rồi em cũng không ngủ được. Đi cùng nhau đi.” An Noãn Noãn nói rồi chuẩn bị rời giường thay đồ.
Cố Bắc Thần cũng hết cách với cô, cũng đành để mặc cô.
Vịnh Ngân Hà. Trong phòng khách của nhà Cố Bắc Thần, anh nhìn về phía An Noãn Noãn: “Noãn Noãn, em lên tầng đi ngủ đi.”
An Noãn Noãn đun nước cho bọn họ xong: “Vậy em lên trên đây. Bên đó có nước nóng và lá trà, cà phê. Các anh buồn ngủ thì tự pha mà uống.”
Cố Bắc Thần và Vương Tranh toạ trấn chỉ huy. Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của họ cho nên chỉ có thể dùng nhân viên làm thuê của anh ta và nhà họ Cố thôi.
Để Vương Tranh dẫn theo hai người chưa từng xuất hiện trong thôn Du Bắc, sáng sớm liền đến nhà họ Đỗ đi đưa tang, đồng thời quan sát động tĩnh của những người xung quanh, nhân cơ hội nói rõ với đưa bé họ là người nhận nuôi.
Đột nhiên Vương Tranh và Cố Bắc Thần dường như đồng thời nghĩ ra chuyện gì đó. Cả hai người đồng thanh nói: “Không ổn.”
Mê Truyện Dịch
Một giây sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người. Cố Bắc Thần nhìn về phía Vương Tranh: “Anh nói trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1362-co-an-duong.html.]
Vương Tranh nói: “Ban ngày tôi không thể qua đó được. Nếu tên đầu trọc đó đã có thể bày thịt nướng ra ở chỗ đầu thôn thì anh ta có thể xuất hiện trong thôn Du Bắc bất cứ lúc nào. Nếu như tôi bị anh ta nhìn thấy, vậy không phải tôi hoàn toàn bại bộ sao!”
Cố Bắc Thần gật đầu: “Ừm. Tôi cũng là nghĩ tới chuyện này. Vậy để Vân Phong và Tiểu Mộc dẫn người đi.”
Vương Tranh im lặng suy nghĩ rồi nói: “Tốt nhất sắp xếp một người phụ nữ đi cùng, như vậy sẽ tốt hơn.”
Ngày thứ ba, sau khi mẹ của Đỗ Hâm được đưa đi hoả táng thì trực tiếp đưa đến nghĩa địa để an táng. Tang lễ quả thực vô cùng đơn giản. Hay nói chính xác là không có tang lễ. Làng trên xóm dưới đều là phụng theo “ý tốt” của trưởng thôn đến giúp đỡ. Sau khi bà cụ được an táng, hàng xóm nói thôn trưởng nói đứa trẻ này đưa về nhà của mấy người hàng xóm nuôi. Còn sinh hoạt phí thì thôn trưởng sẽ cho người đưa đến đúng hạn.
Khương Vân Phong và Tiểu Mộc đưa thím Trương đầy tớ trung thành của đại viện Cố gia cùng nhau đi. Lúc Khương Vân Phong đề xuất việc nhận nuôi đứa bé, hàng xóm nói phải xin ý kiến của thôn trưởng. Quả nhiên là kinh động đến thôn trưởng, thôn trưởng nói muốn gặp mặt ở nhà họ Đỗ, phải xem xét kỹ càng là người như thế nào muốn nhận nuôi đứa trẻ. Quan trọng là có đáng tin hay không.
Khương Vân Phong đương nhiên có đầy đủ giấy tờ. Anh ta nói rõ mình là đồng đội trong quân đội cùng Đỗ Hâm lúc Đỗ Hâm còn sinh thời. Đứa bé cũng nói là do bà nội giao phó, để nó sau này có thể ra ngoài nương nhờ chú Khương. Cứ như vậy, bọn họ đưa đứa trẻ ra khỏi thôn Du Bắc. Bọn họ được thôn trưởng “có lòng tốt” sắp xếp xe đưa đến trạm xe lửa, đồng thời nhìn bọn họ đưa đứa bé lên tàu hoả rồi mới rời đi.
Vừa lên tới tàu hoả, Đỗ Dương liền nhìn thấy Vương Tranh. Lúc này, đứa trẻ này mới yên tâm mà cuộn mình trong lòng Vương Tranh mà khóc.
Ngày hôm sau, Đỗ Dương được Vương Tranh đưa tới doanh trại của Mạc Thành Phi. Sau khi đứa trẻ này tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới, ăn uống đầy đủ thì xe của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn liền dừng lại trước ký túc xá của Mạc Thành Phi.
Lần đầu tiên An Noãn Noãn tới doanh trại thì liền tới doanh trại của Mạc Thành Phi. Cô lại gần một tầm bảng to màu ô liu ở đồn trú rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Cô hỏi Cố Bắc Thần có thể chụp ảnh không. Cố Bắc Thần không cho thì chỉ đảnh từ bỏ thôi vậy!