Sau khi cuộc họp gia đình của nhà họ Cố kết thúc, thời gian cũng kém không nhiều lắm. Lúc Cố Bắc Thần quay về phòng ngủ, An Noãn Noãn đã nửa tỉnh nửa mê cuộn người nằm trong chăn.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng đi tắm xong rồi nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào trong. Khi phía giường bên cạnh lún xuống, trong chốc lát An Noãn Noãn hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô thò đâu ra khỏi chăn, dụi dụi đôi mắt mơ mơ màng màng của mình, giọng nói mềm mại: “Mọi người thương lượng xong chưa?”
Người phụ nữ nào đó dứt lời thì theo thói quen đưa tay ra chui vào trong lòng Cố Bắc Thần. Trong lòng anh, cô tìm một vị trí thoải mái nhất, cô gối đầu lên cánh tay của anh, cọ nhẹ nhàng: “Hửm? Hỏi anh đấy.”
Cố Bắc Thần xoa nhẹ đầu của An Noãn Noãn: “Đánh thức em rồi?”
An Noãn Noãn mở to mắt ra rồi trừng mắt với anh: “Tỉnh từ lâu rồi. Sao anh lúc nào cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?”
Sau khi Cố Bắc Thần mới truyền đạt lại kết quả của cuộc họp gia đình vừa nãy cho cô, anh hỏi: “Vậy phu nhân còn có ý kiến gì không?”
An Noãn Noãn nhẹ nhàng nói: “Ý kiến đương nhiên có. Chính là sau này sống ở Li Sơn bên đó, đi làm, tan làm đều rất xa, nhìn ra được bọn họ cũng đều không tiện. Ồ, đúng rồi. Đứa trẻ đó qua đó chắc chắn vẫn phải đi học. Sống ở bên đó làm sao mà đi học được? Ai đưa đón? Không lẽ anh chưa từng nghĩ đến sao?”
Cố Bắc Thần cong khoé miệng lên cười: “Em, cái con bé này, chuyện đi học của đứa trẻ là vấn đề em lo lắng sao?”
An Noãn Noãn bĩu môi: “Được rồi.”
Cố Bắc Thần cúi đầu hôn một cái lên trán của cô: “Ừm. Em chỉ cần lo chơi với đứa trẻ là được rồi. Trước tiên học cách cảm nhận cảm giác làm mẹ là được. Những cái khác người trong nhà sẽ sắp xếp ổn thoả cho.”
“Vậy nếu chúng ta đã nhận nuôi thì chúng ta cũng không thể bỏ mặc toàn quyền cho người trong nhà được. Dù sao thì con cái phải ở cùng ba mẹ mà!” An Noãn Noãn tức giận bác bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1361-co-an-duong.html.]
Khoé môi Cố Bắc Thần cong lên: “Biết rồi. Phu nhân nhắc nhở đúng lúc. Vậy sau này chúng ta giành ra nhiều thời gian ra ngoài chơi cùng đứa trẻ đó. Đi chơi trò chơi, đi thư viện, đi tới rạp chiếu phim. Thấy thế nào?”
Lúc này An Noãn Noãn mới gật đầu: “Vậy còn được.”
Sáng sớm khoảng 1 giờ, màn hình điện thoại công việc của Cố Bắc Thần đột nhiên loé lên ánh sáng màu lam. Người nào đó lập tức mở mắt, với tay lấy cái điện thoại qua. Là điện thoại của Vương Tranh. Anh vừa nhẹ nhàng lại vững chắc rời khỏi giường, ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng đọc sách rồi đóng cửa lại: “Nói.”
Vương Tranh nhận được tin tức mẹ của Đỗ Hâm nửa đêm đã qua đời rồi. Con trai của Đỗ Hâm là Đỗ Dương ôm lấy bà nội gào khóc thảm thiết, thu hút một tốp hàng xóm tới.
Vương Tranh xin chỉ thị của Cố Bắc Thần nên làm như thế nào. Bây giờ làng trên xóm dưới của nhà họ Đỗ đều lần lượt bắt đầu đi vào trong nhà của Đỗ Hâm. Còn người của họ thì ngồi xổm quanh nhà. Anh ta hỏi đại ca có cần xông vào trong hay không.
Cố Bắc Thần hơi nghĩ ngợi mất vài giây: “Không cần đâu. Để họ tiếp tục đợi lệnh. Anh nghĩ hết mọi cách bảo vệ tốt đứa bé và hiện trường. Anh tới đại viện một chuyến.” Dứt lời, Cố Bắc Thần lại nói: “Đợi đã. Như vậy đi, anh đi qua vịnh Ngân Hà. Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Khi Cố Bắc Thần quay về phòng ngủ lần nữa, An Noãn Noãn đã ngồi dậy rồi. Cô đắp chăn ngồi trên giường.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cô hỏi Cố Bắc Thần vừa bước vào cửa.
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày. Xem ra dù anh có cẩn thận hơn thì cô bé này cũng vẫn có thể cảm nhận được, lại bị đánh thức rồi.
Mê Truyện Dịch
Dù sao thì cô cũng tỉnh dậy rồi. Cố Bắc Thần dứt khoát đi qua rồi đặt tay lên đầu An Noãn Noãn, giọng nói trầm thấp: “Mẹ của Đỗ Hâm qua đời rồi. Là mười mấy phút trước.”
“Sao lại như vậy chứ?” An Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần: “Vậy bây giờ anh làm thế nào? Bây giờ chúng ta qua đó đón đứa trẻ sang đây nha?”