Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 135:1 Thì ra bà ấy là mẹ kế của Noãn Noãn

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:37:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Tinh Tinh nhìn sang Triệu Tử Khanh, Triệu Tử Khanh nói: "Mình cũng không biết nên nói như thế nào nữa, chuyện của các cậu quá phức tạp, chỉ số thông minh của mình rất thấp đó có được không. Dù sao thì hôm nay Thang Mễ nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, cho nên Đường Thần đã đến đây đưa cậu ấy về nhà."

Sau khi Triệu Tử Khanh nói xong, nghĩ nghĩ lại nói: "Thang Mễ, muộn nhất là ở Hải Thành đến một năm sau sẽ ra nước ngoài, nghe cậu ấy nói bác Thang đã sắp xếp mọi thứ ở Florence rồi, cậu ấy cũng muốn sang đó, giờ biến thành cái dạng này, cậu ấy lại càng muốn đi."

An Noãn Noãn dùng tăm ghim phần thịt dưa đã cắt ăn từng miếng từng miếng, Văn Tinh Tinh nhéo mũi của An Noãn Noãn nói: "Nếu không thì thế này đi, cậu và Cố Bắc Thần sắp xếp chút thời gian đi ăn riêng với bọn Thang Mễ một bữa cơm đi, về phần hẹn như thế nào, hẹn hai người bọn họ hay hẹn một mình Thang Mễ thì nghe ý kiến của Cố Bắc Thần nhà cậu thử xem! Nhưng thì sau tiệc đính hôn kia, Thang Mễ cùng Bác Thang và dì Thang gần như mất hút, đoán chừng cậu ấy cũng không muốn ra khỏi cửa gặp người, bởi vì sau ngày đó trong hội quá nhiều người biết đến cậu ấy."

Bên này ba vị mỹ nữ nói đủ chuyện về những thay đổi mà mỗi người đã trải qua trong hai năm qua kể từ khi họ tốt nghiệp.

Còn bên Cố Bắc Thần thì nhận được "tình báo" vô cùng quan trọng.

Vương Tranh nói ba của Đỗ Hâm qua đời hơn nửa năm trước, mẹ của Đỗ Hâm cũng bị giày vò mấy năm mà mất niềm tin vào cuộc sống, muốn đi c.h.ế.t cùng chồng, nhưng lại sợ đứa cháu trai đáng thương mới tám tuổi mà không có ai chăm sóc!

Vương Tranh nói với Cố Bắc Thần: "Sếp, tôi nghĩ phải nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, mẹ của Đỗ Hâm, tôi có cảm giác sẽ không sống được qua mấy ngày nữa, đứa bé kia thì phải làm sao bây giờ? Nhất định phải sớm có sắp xếp, đã phải nghỉ học hơn một năm rồi..."

Vương Tranh nói mẹ của Đỗ Hâm cầu xin anh ta mang đứa bé đi, còn quỳ xuống xin anh ta, anh ta đã đáp ứng, ba ngày sau sẽ đến nhận nuôi đứa nhỏ, nhưng mà anh ta chỉ có một thân đơn độc thì làm sao có thể nhận nuôi đứa bé được! Cũng không thể để ở trong quân đội được!

Cố Bắc Thần vẫn luôn nhíu mày nghe Vương Tranh nói, bỗng nhiên lại nhìn về phía Vương Tranh hỏi: "Có nhìn thấy tên đầu trọc kia không?"

Vương Tranh nói: "Lúc đi vào có liếc một cái, vẫn còn đang oẳn tù xì uống rượu, tôi gửi tin tức cho Tiểu Vương rồi, để cho cậu ta cùng hai người đi theo, lúc này còn chưa có liên lạc với Tiểu Vương, anh nhanh chóng cho một biện pháp đi, con của Đỗ Hâm phải làm sao bây giờ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1351-thi-ra-ba-ay-la-me-ke-cua-noan-noan.html.]

Mê Truyện Dịch

Đột nhiên, điện thoại của Vương Tranh reo lên, hai người đều cảnh giác nhìn nhìn nhau: "Xem đi." Cố Bắc Thần nói.

Vương Tranh nói: "Là Tiểu Mộc gửi tin nhắn tới, hành tung tối nay của Sở Kiều Kiều." Anh ta vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa báo cáo cho Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần: "Nói tiếp."

Tối nay Sở Kiều Kiều rời khỏi "Thiên chi kiêu tử", đầu tiên là đến quốc tế Duy Chân, cùng dùng cơm với Mục Thanh Tuyết và Hàn Cẩm Trình, còn có Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu.

Cố Bắc Thần híp mắt: "Tiếp tục."

Vương Tranh mím môi: "Tạm thời không có gì nữa, sau khi năm người bọn họ ăn cơm xong thì đến khu giải trí trên tầng cao nhất của quốc tế Duy Chân, cho đến bây giờ cũng không có đi ra."

Cố Bắc Thần nhíu mày: "Nói với Tiểu Mộc, tiếp tục theo dõi."

Không đợi Vương Tranh nhắc lại chuyện con của Đỗ Hâm, Cố Bắc Thần đã nói trước: "Tôi đi đón Noãn Noãn, thương lương với cô ấy một chút, con của Đỗ Hâm, chúng tôi sẽ nhận nuôi."

Vương Tranh lập tức hoá đá, triệt để đứng ngốc tại chỗ.

Cố Bắc Thần đi vài bước, thấy Vương Tranh vẫn còn đứng bất động ở đó liền nhíu mày: "Còn chờ cái gì nữa? Mau đi."

Loading...