Triệu Tử Khanh xé xuống từng lớp mặt nạ trên mặt mình, Văn Tinh Tinh nhìn thấy liền nhíu mày: "Cậu mau đi vào nhà vệ sinh đi, buồn nôn c.h.ế.t đi được, như đang xem xé da mặt vậy."
Văn Tinh Tinh nôn khan: "Triệu Tử Khanh, không phải trước đây cậu đã đến Tây Tạng rồi sao, hình như trên đường còn gặp phải hái hoa tặc nữa, xã hội đen à, mấy hôm nay, mỗi ngày đều nói với mình một trăm lần về người nọ, đen thui, đó không phải là hắc mã hoàng tử à."
Triệu Tử Khanh muốn tắt thở: "Văn Tinh Tinh, cậu biết nói tiếng người không, người ta rõ ràng là trai đẹp đó, tại sao từ trong miệng cậu nòi ra thì lại thành hái hoa tặc vậy, cậu thật sự đủ rồi đó."
Văn Tinh Tinh hung hăng cắn quả táo: "Núi non hoang vu, một người phụ nữ gặp được một người đàn ông đi loanh quanh trên núi, đây không phải là hái hoa tặc thì là cái gì, có người đàn ông nào mà lại muốn đến nơi quỷ quái đó, tìm c.h.ế.t à."
Triệu Tử Khanh rửa mặt xong đi ra, vỗ đầu Văn Tinh Tinh: "Người không có văn hoá thật đáng sợ, chính là bởi vì người ta có tinh thần trách nhiệm cho nên mới đến đó, những người đàn ông vô dụng hèn nhát kia sao dám! Người ta vừa đẹp trai lại không hèn nhát, vô cùng đàn ông."
"Vậy thì vì cái khỉ gì mà không để lại cách thức liên lạc cho cậu? Nhất định là xã hội đen rồi." Văn Tinh Tinh tiếp tục phản bác.
An Noãn Noãn thấy Triệu Tử Khanh sắp nổi giận, nhanh chóng đút vào miệng Văn Tinh Tinh một quả nho: "Ăn nho đi." Nói xong, người phụ nữ nào đó nhìn Triệu Tử Khanh: "Này, tại sao lại không để lại cách thức liên lạc? Theo lý mà nói thì đây không phải là phong cách của Triệu nữ hiệp nha!"
Người phụ nữ nào đó đặt m.ô.n.g ngồi xuống, hay tay chống cằm nhai nho: "Hiệp nữ cái con khỉ, đây là mỹ nam đầu tiên mà bản cô nương không thể đối phó được, không cam tâm, không cam tâm..."
An Noãn Noãn, Thang Mễ còn có Triệu Tử Khanh và Mục Hiểu Hiểu, lúc còn học đại học cả bốn người đều ở chung một ký túc xá, Mục Hiểu Hiểu thì bây giờ tạm thời không nói đến.
Văn Tinh Tinh thì quen biết An Noãn Noãn khi còn bé, cho nên sau khi học đại học gặp lại, ban đầu An Noãn Noãn còn không biết Văn Tinh Tinh, nhưng mà kì lạ, mỗi ngày Văn Tinh Tinh đều đến tìm cô, kéo cô đi dạo quanh sân trường, còn nói những chuyện khi còn bé với cô, đột nhiên, một buổi chiều hai người ngồi trên sân nhìn nam sinh chơi bóng rổ, xa xa đó là ánh chiều đỏ rực, An Noãn Noãn đột nhiên mở to mắt nhìn Văn Tinh Tinh: "A...! Mình nhớ ra rồi, cậu chính là cô bé mập mạp kia, Nữu Nữu sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1342-hac-ma-hoang-tu.html.]
Lúc ấy, bởi vì An Noãn Noãn hét quá lớn, tất cả các nam sinh đều quay lại nhìn hai người, Văn Tinh Tinh xấu hổ sờ đầu, thấp giọng nói: "Đúng vậy, mình chính là Nữu Nữu, nhưng mà cậu chính là Sở Mộng Thần, Thần Thần mà, tại sao lại tên là An Noãn Noãn?"
An Noãn Noãn nhíu mày suy nghĩ: "Không có, mình vốn tên là An Noãn Noãn mà, An trong bình an, Noãn trong ấm áp!"
Mê Truyện Dịch
Lúc ấy Văn Tinh Tinh đoán chắc tám phần là não của An Noãn Noãn có vấn đề, cũng đành tiếp nhận sự thật cô tên là An Noãn Noãn.
Cho nên xét theo mặt tình cảm mà nói thì An Noãn Noãn vẫn thân với Văn Tinh Tinh nhất, cho nên nhiều lúc cả hai người rất ăn ý.
Thấy Triệu Tử Khanh như vậy, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh liếc nhìn lẫn nhau, An Noãn Noãn chỉ vào Triệu Tử Khanh hỏi Văn Tinh Tinh: "Tình huống của tên này rốt cuộc là thế nào?"
Văn Tinh Tinh vỗ Triệu Tử Khanh: "Cậu nói với cậu ấy đi."
Triệu Tử Khanh bực bội lắc đầu: "Cậu nói đi!"
Văn Tinh Tinh bĩu môi: "Đồ mê trai!"
Nghe Văn Tinh Tinh nói vài câu, Triệu Tử Khanh vốn đang nghe lại dứt khoát tự mình nói.