Mí mắt của Cố Bắc Thần giật giật: "Nói như em thì gọn gàng dứt khoát, có điều nói dễ hiểu hơn thì chính là phía trên bọn họ có thể tiếp xúc với những người mà người thường cả đời cũng không thể nhìn thấy, ở dưới thì có thể tiếp xúc với những người ở tầng lớp thấp nhất. Em cảm thấy người như vậy có thể dễ dàng d.a.o động và có thể tùy tiện mời đến sở cảnh sát uống trà, thẩm vấn sao?"
An Noãn Noãn gật đầu: "Em hiểu rồi, chính là nói bọn họ có bối cảnh và thân phận rất cao có đúng không?"
"Ừm." Cố Bắc Thần trả lời một tiếng, sau đó không còn tiếp tục đề tài này nữa, chỉ đưa canh cho An Noãn Noãn, sau đó nói: "Mai mốt sắp xếp thời gian, anh và em đi trấn Cẩm Tú, đi đến nhà của bà ngoại nhìn xem, chắc là mấy ngày nữa anh sẽ trở lại căn cứ."
An Noãn Noãn trợn trắng mắt: "Lại mất bao lâu nữa?"
Mê Truyện Dịch
Khoé môi Cố Bắc Thần cong lên nụ cười mê người: "Làm sao vậy, cuối cùng cũng không nỡ rời xa chồng em rồi sao? Hửm?"
An Noãn Noãn rủ mắt, hai mắt nhiễm đỏ, thấp giọng nói: "Đúng là siêu cấp tự luyến, mới không có đâu!"
Người nào đó cười càng thêm đắc ý, cố ý gật gật đầu "À" một tiếng dài: "Như vậy sao, vậy là do anh tự mình đa tình rồi."
An Noãn Noãn bỗng dưng ngước mặt, trừng mắt với người nọ, cầm một viên bí đỏ ném qua chỗ Cố Bắc Thần: "Anh, đáng ghét."
Người nào đó cứ tự nhiên như vậy mà tiếp được, để vào trong miệng, ưu nhã nhai nhai, đến khi có thể mở miệng mới nhìn người phụ nữ nào đó ở phía đối diện, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: "Lại đây!"
An Noãn Noãn bĩu môi: “Em mới không lại đó đâu!”
Cố Bắc Thần lại cười xấu xa: "Một lần cuối cùng, đến đây." Nói xong, người nào đó vỗ tay lên đùi: "Hửm!"
An Noãn Noãn nhìn thấy anh như vậy, lắc đầu: "Hừ." Biểu cảm đó như muốn nói là có đánh c.h.ế.t cũng không qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1332-sinh-mot-be-tho-con.html.]
Người nào đó đứng dậy, sải dài bước chân, An Noãn Noãn cũng đứng dậy bỏ chạy, nhưng lập tức bị bắt trở về, vững vàng ngồi trên đùi của người nào đó, hốt hoảng la lên: "A, ối..."!
Ngay sau đó, người nào đó cong môi nhìn cô, cười xấu xa: "Nhóc thối tha, em thừa nhận không nỡ rời xa bản soái thì sẽ mất mặt lắm sao? Hửm?" Nói xong, người nào đó lại nói: "Bí đỏ bản soái ăn không hết, em ăn nửa còn lại nhé, hửm?" Nói xong, Cố Bắc Thần liền đích thân đưa cô ăn một nửa viên bí ngô còn lại.
Mãi đến khi Cố Bắc Thần bế An Noãn Noãn đặt lên bàn cơm, một tay ôm lấy sống lưng của cô, chóp mũi áp vào chóp mũi cô, giọng nói trầm đục: "Nha đầu, có phải là không nỡ rời xa anh không, hửm?"
Người phụ nữ nào đó bị "dạy dỗ" một phen như vậy liền ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm!"
Khoé miệng của Cố Bắc Thần bắt đầu cong lên, từng chút từng chút hôn lên chóp mũi, lên môi cô, như thể đang hôn một bảo vật quý hiếm nhất trên thế giới!
Cố Bắc Thần trầm giọng nói: "Vậy, khi nào rảnh anh sẽ trở về, ban ngày sẽ cố gắng làm hết công việc..."
An Noãn Noãn mạnh mẽ ngẩng đầu: "Không muốn nữa."
Hai người không nói gì nữa mà đối mắt, cứ như vậy mà nhìn nhau!
An Noãn Noãn nhẹ nhàng nói: "Mùa đông rồi, đường không dễ đi, không có chuyện gì thì không cho phép anh đi về vào ban đêm."
"Nhưng mà nhớ em thì phải làm sao đây? Hửm?" Cố Bắc Thần cúi đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu cô.
An Noãn Noãn duỗi tay ra ôm vòng eo rắn chắc của anh, mặt vùi vào n.g.ự.c anh: "Vậy khi cửa hàng của chúng ta đi vào vận hành trơn tru thì cũng không có chuyện gì lớn, em sẽ sắp xếp một chút, nếu như anh bận không có thời gian thì em sẽ đến gặp anh, thuận tiện đưa Văn Tinh Tinh theo, không phải anh muốn em để cho cậu ấy và Mạc Thành Phi có nhiều cơ hội hơn sao? Hửm?"
Cố Bắc Thần bỗng dưng nâng đầu cô lên, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu như đại dương bao la.