An Noãn Noãn nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại, lật xem từng tấm một, "Nhưng mà sao em lại không nhớ được là đã từng đến nơi này khi nào, nếu như nói là trí nhớ, thế thì xem như là hợp lý, dù sao thì những hình ảnh này cũng đã in sâu vào tâm trí của em sau mỗi ngày tỉnh dậy, không giống như những cơn ác mộng trước đây, vừa tỉnh dậy liền quên, mỗi khi vẽ tranh, em đều phải cố gắng nhớ lại thì mới có thể vẽ ra được."
Cố Bắc Thần cầm điện thoại An Noãn Noãn: "Được rồi, đừng xem nữa, ăn đi."
Người phụ nữ nào đó tặc lưỡi, hai tay chống cằm nhìn người kia: "Này, không phải anh nói hôm nay gặp cảnh sát Chúc sao, đàm phán thế nào rồi, bọn họ có tiến triển gì không?"
Cố Bắc Thần đành đầu hàng với cô, mấp máy môi: "Tiến triển thì nhất định là có, nhưng mà đó chỉ là một tai nạn giao thông đơn giản, thật ra lại giống với mối liên hệ giữa chuyện của bà ngoại và mẹ, rất phức tạp."
An Noãn Noãn nghe thấy thì nhíu mày, khẽ lầm bầm: "Haizz, thật không biết đầu của những người kia từ cái gì cấu tạo nên, tại sao bọn họ lại thông minh như vậy, thậm chí ngay cả các thám tử cũng không phá giải được..."
Lúc này nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới, hai người ăn ý không nói chuyện tiếp, mãi đến khi đồ ăn được hết dọn lên bàn, nhân viên phục vụ cũng rời đi, Cố Bắc Thần mới kéo mũ của An Noãn Noãn xuống, cẩn thận vén tóc xem vết thương của cô, bàn tay lớn bao phủ cái ót của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Bây giờ vết sẹo rất khó nhìn thấy, tóc mái phủ lên là được rồi, tháo mũ ra cho thoáng đi, trong nhà mà đội mũ thì đi ra ngoài dễ bị cảm lạnh, nhé!"
An Noãn Noãn gật gật đầu: "Ừm, em biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1331-sinh-mot-be-tho-con.html.]
Thấy An Noãn Noãn hào hứng dùng đũa chọc đồ ăn trước mặt, Cố Bắc Thần lặng lẽ thở dài: "Em ăn no trước đi, mọi chuyện rồi cũng sẽ có một ngày sáng tỏ, nhưng mà em phải tin tưởng anh, tin tưởng nhà họ Cố, tin tưởng Chúc Liệt là một thần thám, nếu như anh ta cũng không phá được vụ án này, vật thì thật sự không tìm ra thám tử nào giỏi hơn anh ta nữa."
Mê Truyện Dịch
Thấy cô không có phản ứng, Cố Bắc Thần múc một thìa canh ở cái chén trước mặt cô, thổi thổi, rồi áp lên đôi môi tái nhợt của cô: "Há miệng." Vừa dịu dàng vừa bá đạo.
An Noãn Noãn dường như trúng phải tà thuật của anh, chậm rãi ngẩng đầu, há miệng uống một muỗng canh: "Ừm, rất ngon, để em tự uống."
Thấy cô ăn vui vẻ, Cố Bắc Thần nói tiếp: "Nửa năm nay xảy ra những chuyện nhìn như nhỏ nhặt, nhưng ít nhiều cũng đều liên quan đến chuyện của bảy năm trước, những chuyện liên quan vô cùng nhiều, mà nhưng người liên quan lại càng thêm phức tạp, không phải đơn giản như em suy nghĩ."
Cố Bắc Thần nói cho An Noãn Noãn một ví dụ vô cùng đơn giản: "Anh nói với em thế này đi! Khi một người không có ý nghĩ phạm tội thì trong phần lớn tình huống, trong thời gian vô cùng ngắn, cảnh sát có thể phá giải vụ án, cũng đưa tội phạm ra trước công lý; nhưng mà nếu tội phạm là một người xuất sắc có chỉ số thông minh cao, học vấn cao, thao túng một vụ án lớn trong nhiều năm, cũng không có người nào phát hiện và phá giải được, những vụ án như vậy có xảy ra nhiều không?"
An Noãn Noãn cắn thìa nhìn Cố Bắc Thần, không nói lời nào. Cố Bắc Thần dùng ánh mắt chỉ chỉ đồ ăn trước mặt An Noãn Noãn, nói tiếp: "Thật ra cũng không nhiều lắm, nhưng mà tuyệt đối là không ít, có điều những vụ án bình thường kết hợp vào trong cuộc sống bình thường, em căn bản sẽ không thể phát hiện được, chính vì bọn họ thông minh, bọn họ luôn cân nhắc sử dụng tình cảm cho những tình huống trước mặt, cho nên mới có thể suy nghĩ làm như thế nào để không bị người khác phát hiện ra, cho nên em cảm thấy những người như vậy thường tiếp xúc với những người nào?"
An Noãn Noãn, sau đó lại gật đầu: "Hẳn là có người che chở cho bọn họ!"