Cố Bắc Thần cũng đùa đủ rồi, nhưng anh vô cùng chán ghét người khác gọi An Noãn Noãn là chị dâu nhỏ, cho nên người nào đó lúc này cũng có chút tức giận, nhưng bởi vì chuyện của Đỗ Hâm cho nên anh chỉ có thể trừng mắt với Vương Tranh: "Các người đúng là nhiều vấn đề, gọi chị dâu là được rồi, tại sao còn phải thêm chữ nhỏ, về sau không được kêu như vậy nữa."
"Vâng." Vương Tranh nghiêm trang đáp một tiếng.
Nháy mắt tiếp theo, An Noãn Noãn phụt cười, có điều phát hiện người nọ thật sự tức giận cho nên người phụ nữ nào đó liền ngừng cười, kiếm một chỗ nào đó ngồi xuống cố gắng đè nén cơn buồn cười.
Sau khi Cố Bắc Thần nói vị trí cụ thể và đặc điểm của người anh phát hiện với Vương Tranh, anh lại nói: "Chú ý an toàn, nhất định đừng để người nọ phát hiện, đã đến nhà Đỗ Hâm rồi thì không cần quá nhiều lời, chỉ cần như trước đây là được."
An Noãn Noãn nghe xong cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần: "Nếu không thì anh cùng đi với anh Vương Tranh đi!"
Bàn tay của Cố Bắc Thần đặt trên đỉnh đầu của An Noãn Noãn: "Không sao đâu, hai người đi dễ khiến người ta chú ý."
Vương Tranh cũng nói: "Đúng đúng đúng, chị dâu nhỏ, à, chị dâu."
Vương Tranh cầm đồ rời đi, lúc này An Noãn Noãn mới cười ra tiếng: "Sao anh lại đáng yêu thế, có phải là vì bọn họ gọi em là chị dâu nhỏ thì sẽ lộ ra là anh đã già rồi đúng không, ha ha!"
Tâm tư của Cố Bắc Thần bị An Noãn Noãn nói trúng, Cố soái nào đó xấu hổ gãi đầu: "Cái đó, em xem đó, đám quân nhân này quả thực làm bản soái tức c.h.ế.t rồi, từng người một nhìn thấy bản soái lấy vợ cho nên bọn họ ghen tỵ, em cũng biết mà!"
Mê Truyện Dịch
"Ha ha." An Noãn Noãn lại cười lớn, không ngờ anh lại ngây thơ như vậy!
Bên kia, Vương Tranh đi thẳng đến cuối con đường nhỏ hẹp, từ cửa thôn đến cuối thôn, cả hai bên đều là mấy căn nhà dân cao năm sáu tầng, tuy rằng khói bụi mù mịt nhưng lại náo nhiệt không khác gì ở trung tâm đô thị phồn hoa, chỉ có điều ở thôn Du Bắc dơ dáy bẩn thỉu này, mọi kiến trúc đều xây rất tự do, không hề có quy tắc và trật tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1323-co-soai-vung-cau-luong-nhu-dang-o-chon-khong-nguoi.html.]
Mà ở cuối con hẻm nhỏ hẹp trong thôn, có một ngôi nhà nhỏ hai tầng xen giữa những căn nhà năm sáu tầng, trông cũ nát không chịu nổi.
Vương Tranh ngẩng đầu nhìn cánh cửa tối om, đưa tay gõ vài cái.
Đợi thật lâu, cách cửa mới "cạch" một tiếng mở ra, Vương Tranh híp mắt, nhìn bà cụ trong cửa đang ôm con chó: "Xin hỏi bà là bà Đỗ đúng không? Tôi là chiến hữu của Đỗ Hâm."
Bà cụ lúc này mới mở to mắt, đánh giá Vương Tranh một chút.
Vương Tranh nói: "Bà đã gặp con rồi mà, bà quên rồi sao? Ba năm trước con đã đến đây."
Bà cụ suy nghĩ một chút, nhìn người ngoài cửa: "Cậu vào đi!"
Cùng lúc đó, An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần quay lại con đường ban đầu, tìm một nơi để ăn tối.
An Noãn Noãn lấy điện thoại ra xem hình vừa nãy chụp, đôi mày thanh tú nhíu lại nói: "Ừm, hình ảnh rất giống trong mơ của em, hỗn loạn, bẩn thỉu, chỉ có một điểm duy nhất không giống, trong tấm ảnh là nhà cao tầng, mà trong mơ cơ bản toàn là những căn nhà một tầng, hai tầng cũ nát..."
Cố Bắc Thần trầm tư một lát: "Noãn Noãn, anh cảm thấy cảnh này không hẳn là trong mơ đâu, mà là trong trí nhớ của em thật sự có tồn tại nơi này, nói cách khác, có khả năng là em đã từng tới nơi này, chẳng qua là do em không nhớ rõ, có lẽ khi em đến thôn Du Bắc, nơi đây đích thực là khu ổ chuột cũ nát.
Cố Bắc Thần nghi ngờ nhìn An Noãn Noãn, nói tiếp: "Bởi vì thôn Du Bắc vi phạm luật lệ kiến trúc mà 'phát triển' nhanh chóng trong vài năm, mấy năm sau khi Đỗ Hâm qua đời."