An Noãn Noãn bất đắc dĩ lắc đầu: "Em đã nghe nói cái gì mà có cưỡng chế di dời nhà dân, nhưng mà đây là lần đầu tiên em nghe nói đến có thôn không chịu di dời này, thật là đáng sợ."
Cố Bắc Thần nhìn mấy quán thịt nướng: "Có muốn ăn cái gì ở đây không?"
An Noãn Noãn liền xua tay: "Vốn là muốn ăn, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy thì không nên ăn vẫn hơn, một đám người dã man như vậy, lỡ như cũng đánh chúng ta thì phải làm sao, đi thôi đi thôi!"
Đột nhiên, Cố Bắc Thần nhìn sang một chỗ, nắm c.h.ặ.t t.a.y của An Noãn Noãn: "Đừng nhúc nhích, cứ đứng như vậy đi, đừng nói chuyện."
An Noãn Noãn căng thẳng nuốt nước miếng một cái rồi thấp giọng hỏi lại anh: "A, em không nói chuyện là được rồi sao?"
Cố Bắc Thần nhìn đoàn người đang di chuyển trong chợ đêm đông đúc liền thấy một bóng dáng quen thuộc, là một trong số người ngày đó đi theo bọn họ ở phía Bắc Tây Tạng.
Có điều người này đã cạo trọc đầu, mặc áo khoác dày, đang oẳn tù xì uống rượu với người khác.
Tuy tối nay Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn ăn mặc rất bình thường, nhưng đứng giữa đám người đó vẫn nhìn như hạc lạc giữa bầy gà!
Cũng may là Cố Bắc Thần dừng xe ở bên ngoài của một toà nhà cao tầng, cách cửa thôn khoảng mười phút đi bộ mới có thể thấy được.
Vì để không khiến cho tên đầu trọc kia chú ý, Cố Bắc Thần không nhanh không chậm kéo An Noãn Noãn đến một quầy hàng bán hoa quả ở ven đường mua một ít trái cây và hoa quả sấy khô, ánh mắt vẫn luôn liếc vài lần nhìn tên đầu trọc trong quán thịt nướng, đầu trọc đang đưa lưng về phía bọn họ, vẫn còn cao giọng hét lớn oẳn tù xì với đồng bọn.
Mãi đến khi Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn đi ra cửa thôn, cô mới thấp giọng hỏi: "Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì... Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy?"
Cố Bắc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nói: "Lát nữa lên xe rồi nói."
Trên xe, khi Cố Bắc Thần gọi điện thoại cho Vương Tranh thì An Noãn Noãn xem như đã hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1322-co-soai-vung-cau-luong-nhu-dang-o-chon-khong-nguoi.html.]
Cố Bắc Thần kêu Vương Tranh nhanh chóng đi một chuyến đến cửa Quốc tế Nam Dương bên ngoài thôn Du Bắc, nói là nhìn thấy một trong hai tên đã từng theo dõi bọn họ ở phía Bắc Tây Tạng.
Sau khi Vương Tranh đến, Cố Bắc Thần bảo anh ta cầm trái cây và hoa quả sấy khô làm quà để đến thăm nhà Đỗ Hâm.
Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, khi Đỗ Hâm còn sống, các đồng chí và bạn bè đều đến nhà thăm ba mẹ, vợ và con của anh ta trong các ngày lễ Tết, nghe nói hai năm trước ông cụ bệnh rất nặng, vợ của Đỗ Hâm cũng không chịu nổi, ném con lại cho ông bà cụ, trốn nhà bỏ đi, đến nay vẫn không rõ tung tích. Nhà bọn họ so với trước lại càng khó khăn hơn.
Cố Bắc Thần hỏi Vương Tranh có mang tiền mặt không, Vương Tranh nói có nhưng không nhiều hơn vài trăm nhân dân tệ.
An Noãn Noãn vỗ cái túi: "Chỗ của tôi có nè, tiền buôn bán hôm nay, có sẵn mấy vạn tiền mặt!"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần nhéo mũi của cô: "Vậy cho bọn anh mượn một vạn đi!"
An Noãn Noãn ôm túi: "Vậy xem như là em trả lại anh một vạn đi!" Cô ngửa đầu nhìn Cố Bắc Thần rồi nở nụ cười quỷ dị.
Cố Bắc Thần quả thật rất căm tức điệu cười này của cô, vừa nhìn thấy đã có suy nghĩ muốn ăn cô luôn rồi!
Người nào đó l.i.ế.m môi, hoàn toàn không để ý đến có một người to lớn đang đứng sờ sờ ở đó, cúi đầu hôn nhiều cái lên môi An Noãn Noãn: "Đủ chưa? Hửm?"
"Ưm, a, đồ xấu xa..." An Noãn Noãn hét lên, người nào đó ở phía sau liền "khụ khụ”: “Sếp à, ngài nhanh đưa tiền cho tôi đi, rồi hai người cứ từ từ thân mật, đừng ở trước mặt cẩu độc thân tôi đây vung cẩu lương có được không?"
Vương Tranh nói xong, An Noãn Noãn lập tức hoá đá, nháy mắt tiếp theo liền che mặt lại, thấp giọng mắng: "Cố Bắc Thần, em thật không thể sống nữa, không thể nói chuyện tự nhiên được nữa!"
Nghe thấy thế, Vương Tranh đành phải giải thích: "Không không không, chị dâu nhỏ, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, thật đó..."