Cố Bắc Thần suy nghĩ: "Đi, dẫn em đi đến khu nghèo nhất ở Hải Thành xem thử."
Hôm nay Cố Bắc Thần ăn mặc rất bình thường, áo vải kaki thương hiệu phổ biến, quần jean sẫm màu, giầy thể thao đơn giản, cho dù có dùng áo vải quấn thân thì anh vẫn toả ra hào quang như cũ.
An Noãn Noãn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, quần jean, giầy đế bằng màu cà phê, mũ màu sáng, là chiếc mũ mới mà mấy ngày trước Từ Phượng Chi lần nữa đan lại, nhìn cô dễ thương như một búp bê vải!
Nam thanh nữ tú như vậy, không thể nghi ngờ chính là phong cảnh đẹp nhất trong đêm của phố đi bộ!
Cố Bắc Thần lái xe ra khỏi phố thương mại, lúc này An Noãn Noãn mới nhẹ nhàng nói: "Anh có đói không? Nếu không thì chúng ta đi ăn trước rồi đến đó sau! Không nhất định phải tìm thấy nơi đó đâu!"
Cố Bắc Thần đưa tay ra xoa nhẹ đầu của An Noãn Noãn: "Chỗ đó có đồ ăn, nhưng rất giống trong mơ của em, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, có điều hôm nay có thể đi ăn một lần, đồ ăn ở chỗ đó vị cũng không tệ lắm."
Cố Bắc Thần lái xe đến phía Tây Bắc của Hải Thành, đây là khu ở ngoại thành, cũng được xem như là khu nghèo khổ bậc nhất thành phố - thôn Du Bắc.
Thôn Du Bắc vào mười mấy năm trước đã có người suốt ngày nói muốn phá bỏ và dời đi nơi khác xây dựng lại, nhưng vẫn chậm chạp không khởi công. Về sau cứ cách một khoảng thời gian đồn lên là sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng thời gian dần trôi khiến nó chìm vào quên lãng, rốt cuộc cũng không có người hỏi thăm đến.
Mặc dù thôn Du Bắc vẫn còn là một thị trấn tồi tàn, nhưng mà nhà nào cũng rất cao, dường như được dùng để cho những người ở nơi khác trong Hải Thành đến làm công thuê. Nghe nói hiện nay giá thuê căn nhà kém chất lượng như vậy cũng rất tốt, các chủ nhà bọn họ đều dựa vào chút ít tiền thuê nhà đó mà sống.
Bên trong con đường chật hẹp là các món ăn vặt, đồ nướng khói bay mù mịt, bên trong mỗi quán đều chật ních người, trước quán thịt nướng là những chai bia chất thành một đống lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1321-co-soai-vung-cau-luong-nhu-dang-o-chon-khong-nguoi.html.]
An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần đứng ở cửa thôn, thật sự cùng phong cảnh trước mặt không hợp chút nào.
Hai người bọn họ nhìn đám người vừa ăn thịt nướng vừa uống bia, không biết vì sao, An Noãn Noãn đột nhiên lại cảm thấy sống mũi vô cùng chua xót.
An Noãn Noãn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, chụp mọi góc độ, mãi đến khi Cố Bắc Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Được rồi, đừng chụp nữa, những người ở nơi này vô cùng nhạy cảm, bọn họ tự nói đây là khu ổ chuột, thường xuyên gây rối, yêu cầu chính phủ bồi thường tổn thất cho bọn họ, thật ra mọi người đều biết nhà của bọn họ đều vô cùng giàu có, chính là toà nhà xây dựng bất hợp pháp của bọn họ, một năm thu được không ít tiền thuê nhà.
"Cho nên anh mới lo lắng bọn họ sẽ coi chúng ta là phóng viên sao?” An Noãn Noãn hỏi.
Cố Bắc Thần cười: "Cô nhóc này, đầu óc quả nhiên rất linh hoạt, ừm!"
An Noãn Noãn bĩu môi: "Tất nhiên rồi, còn không nhìn xem là ở bên ai, có thể không linh hoạt được sao, hửm!"
Đột nhiên, An Noãn Noãn hỏi Cố Bắc Thần: "Tại sao anh lại quen thuộc nơi này như vậy?"
Sắc mặt của Cố Bắc Thần trở nên âm trầm, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên: "Lúc trước anh có một chiến hữu ở cái thôn này, có điều cũng là rất nhiều năm trước rồi, sau khi xuất ngũ về đây thì trở thành trưởng thôn, vẫn luôn muốn có được phúc lợi cho mọi người, cho nên tiếp nhận chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác xây dựng lại, nhưng lại bị người dân trong thôn gây rối đánh chết."
An Noãn Noãn bất ngờ mở to hai mắt: "Tại sao lại dã man như vậy? Quả thật là coi trời bằng vung..."
Cố Bắc Thần nói: "Cho nên nơi này có tên tuổi rất lớn trong cục đất đai, cục xây dựng và cục quy hoạch của Hải Thành, cho tới bây giờ cũng không có phá bỏ và dời đi nơi khác, mọi chuyện đều do trưởng thôn quyết định, ai di chuyển liền phát động người dân đánh người đó, hiện nay nhiều nơi khai phá nghe đến thôn Du Bắc thì đều lười đàm phán."
Mê Truyện Dịch