Kết quả cuối cùng chính là, An Noãn Noãn thu tiền đặt cọc của mấy người nước ngoài kia, cũng hứa một tuần sau họ có thể tới đây lấy hàng, có điều ngày mai cùng giờ này họ phải đến đây xem màu sắc và bản vẽ của khăn lụa.
Cô gái người nước đi về mà vẫn lưu luyến không rời, sau khi An Noãn Noãn nói một chút việc lặt vặt với quản lý cửa hàng xong thì cùng với Cố Bắc Thần tan làm rời đi.
Vừa ra khỏi cửa hàng, đi được vài bước, người phụ nữ nào đó tràn ngập suy nghĩ kì lạ, cô nghiêng người kiễng chân lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt của vị quân trưởng nào đó: "Nói đi, cô gái người nước ngoài kia có ý với anh đúng không, hả?"
Cố Bắc Thần nhìn cô cười cười: "Thế thì oan uổng cho anh quá, anh lại không ý gì với người nước ngoài kia cả!"
An Noãn Noãn cong khoé môi, buông tay ra, trong nháy mắt tiếp theo, cánh môi liền bị một đôi môi lạnh lẽo hôn lên.
Khung cảnh đường phố được những ngọn đèn đủ loại màu sắc từ từ nhuộm lên một vẻ đẹp rực rỡ, trong nháy mắt cô trở nên mê muội, bầu trời không sao quay cuồng, trong nháy mắt cô hốt hoảng, khuôn mặt và đôi mắt trước mặt được thu lại trong con ngươi của An Noãn Noãn, làm sao lại quen thuộc như vậy!
An Noãn Noãn liền ngu ngơ sững sờ như vậy nhìn gương mặt tuấn tú kia, ngay cả mắt cũng không thèm chớp mà nhìn anh, hoàn toàn quên mất chuyện anh đã hôn cô ở trên phố đi bộ đông đúc người này.
Mới đầu, Cố Bắc Thần còn tưởng là cô căng thẳng thẹn thùng vì bị hôn ở nơi đông người như vậy, ai nói là anh không ngại đâu, nhưng mà vừa rồi anh nhìn thấy cô như vậy liền không tự chủ được, chuyện này cũng không thể trách anh được!
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, Cố Bắc Thần phát hiện ra An Noãn Noãn ngẩn người hoàn toàn không phải vì thẹn thùng, mà hình như khi nhìn anh thì trong mắt cô như có gì đó thay đổi, có chút cảm giác giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Noãn Noãn, em làm sao vậy?" Cố Bắc Thần nhéo nhẹ má của An Noãn Noãn, lo lắng hỏi, sợ cô có linh cảm gì đó hoặc là điềm báo khôi phục trí nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1313-vo-a-xin-dung-pha.html.]
An Noãn Noãn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, lại đột nhiên gật đầu: "Hình như vừa rồi em thấy được trong mắt anh một cảm giác quen thuộc."
Nhưng cô lại không bị ảnh hưởng rõ ràng lắm, dù sao thì trong đôi mắt lạnh lùng kia đã hiện ra một thứ gì đó, tóm lại là vừa rồi khi anh cúi đầu hôn cô, An Noãn Noãn liền cảm thấy ánh mắt che chở của người này quá đỗi quen thuộc, tuyệt đối không phải là sau khi cô gặp và quen biết Cố Bắc Thần!
Giống như trong trí nhớ của Cố Bắc Thần cũng giống cô, con người dù có thay đổi như thế nào, thì chỉ có duy nhất ánh mắt là không bao giờ thay đổi!
Như lúc An Noãn Noãn bị vứt bỏ hai ngày hai đêm tại vùng đất không người, cô đã sớm không còn hình dáng con người, đầu tóc rối bời, khuôn mặt bẩn thỉu đến mức không thể nhìn ra vẻ mặt vốn có, nhưng có đôi mắt sáng ngời kia thì Cố Bắc Thần tuyệt đối có thể nhận ra được.
Thấy An Noãn Noãn cau mày khổ sở suy nghĩ, càng không ngừng kéo tóc, Cố Bắc Thần liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Được rồi, nghĩ không ra thì đừng cố gắng suy nghĩ nữa. Đi, đi ăn tối."
An Noãn Noãn bĩu môi bị anh dắt ra khỏi phố thương mại, Cố Bắc Thần vuốt môi cô một cái: "Môi em có thể treo thêm một bình dầu rồi đấy. Ăn cái gì, hửm?"
An Noãn Noãn suy nghĩ, hỏi Cố Bắc Thần: "Anh có biết ở Hải Thành có chỗ nào mà xung quanh toàn là mấy ngôi nhà bẩn bẩn, đường phố toàn là người nghèo đi các loại xe xích lô, có điều bên đường có rất nhiều đồ ăn ngon không?"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Ở mỗi thành phố đều có các khu nghèo như vậy, Hải Thành cũng không ngoại lệ, theo như anh biết thì không chỉ có một nơi, em nói như vậy quá không rõ ràng."
Sau khi Cố Bắc Thần nói xong nhìn An Noãn Noãn, thay cô kéo mũ xuống, dựng cổ áo lên: "Tại sao đột nhiên lại hỏi đến nơi như vậy?"
An Noãn Noãn suy nghĩ, sau đó nói: "Từ khi ở Tây Tạng trở về, những cơn ác mộng kia không xuất hiện nữa, nhưng mà gần đây rất kỳ lạ, chính là sau khi nhìn thấy hai vợ chồng làm thuê kia ở trong bữa tiệc đính hôn của Thang Mễ, trong mơ luôn xuất hiện một khu phố như vậy, em nghĩ là có lẽ em đã đi qua chỗ đó rồi."