Khi Cố Bắc Thần và Chúc Liệt tách ra, Cố Bắc Thần nghiêm túc nói: "Anh đi trước đi, tôi sẽ cản phía sau, tình huống trước mắt có chút đặc thù, tôi và anh đơn độc gặp mặt cũng không thể để bị người bắt được điểm sơ hở."
Chúc Liệt cười, ném cho Cố Bắc Thần và hai người kia một điếu thuốc, đồng thời châm lửa thuốc với Cố Bắc Thần: "Cũng đúng, nhưng mà tôi không sao cả, tôi đang điều tra vụ án, tiếp xúc với bất kì ai cũng là lẽ đương nhiên, nhưng Cố đại thiếu gia như anh sẽ không giống tôi, vị trí cao thì trốn không khỏi gió lạnh a!
Cố Bắc Thần cũng không phủ nhận, gật đầu, nhả ra một ngụm khói:"Anh nói đúng, làm quân trưởng như tôi đây một chút cũng không thoải mái."
Không đợi Chúc Liệt cãi lại, Cố Bắc Thần đã nói: "Anh cũng giống như thế, chúng ta vì cuộc sống của dân chúng, cũng đều dốc hết tâm huyết, thật không dễ dàng gì."
"Anh còn làm ra vẻ tự hào lắm à." Chúc Liệt đánh gãy lời nói của Cố Bắc Thần: "Anh lại giở giọng quan chức đó ra, còn không phải là muốn khiến cho Chúc Liệt tôi đây muốn lui cũng không thể lui bước được nữa sao, đừng cho là tôi không biết anh nghĩ gì, hai chúng ta thế nhưng cũng đã từng hợp tác với nhau, Cố đại thiếu gia quên rồi sao?"
Chúc Liệt rời đi, khi chỉ còn lại ba người bọn họ, Cố Bắc Thần khôi phục lại dáng vẻ làm việc nghiêm túc, nói với Vương Tranh và Tiểu Vương: "Hai người, trừ chuyện làm việc hằng ngày ở bên ngoài ra, chú ý thật kỹ bước đi của Sở Kiều Kiều, chú ý tất cả mọi người bên cạnh cô ta, La phu nhân mẹ của cô ta hiện đang ở nước Pháp, nhưng không có nghĩa là bà ta không biết cái gì về Hải Thành, không có nghĩa là bà ta sẽ không làm gì được."
Vương Tranh gật đầu: "Vâng. Người phụ nữ này không phải là người bình thường, cũng không hề đơn giản."
Sau khi kết thúc, Cố Bắc Thần đến cửa hàng đón vợ về nhà, hai người kia cũng không cần phải đi theo, Cố đại quân trưởng thả cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1311-vo-a-xin-dung-pha.html.]
Cửa hàng chỉ vừa khai trương vài ngày đã phải đối mặt với việc làm công tác tuyên truyền cho ngày lễ Giáng Sinh và các hoạt động trước sau ngày Tết nguyên đán, cho nên gần đây hai bà chủ xinh đẹp căn bản không có đi làm tại phòng chế tác, mà làm việc ngay trong cửa hàng.
Cố Bắc Thần hiếm khi có thời gian đi mua sắm, vì phải đón vợ mà đi thẳng đến trước bảng hiệu "Xưởng thủ công Văn An" ở phố buôn bán.
Mê Truyện Dịch
Vừa đi đến cửa, anh đã nhìn thấy mấy cô gái người nước ngoài đang khoa tay múa chân giao tiếp với An Noãn Noãn, tiếng Anh của An Noãn Noãn cũng không tệ lắm, giao tiếp cơ bản hằng ngày thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà người nào đó ở cửa lại trông thấy cô giao tiếp với mấy cô gái nước ngoài hình như rất tốn sức, thỉnh thoảng còn gõ gõ trên máy vi tính, mấy nhân viên bên cạnh dường như cũng rất sốt ruột.
Do cửa hàng trên phố thương mại không thường tiếp đón quá nhiều khách du lịch nước ngoài, cho nên nhân viên chỉ cần biết tiếng Anh và tiếng Trung là được, còn cửa hàng trên phố du lịch thì đặc biệt tuyển hai cô gái biết từ ba loại ngôn ngữ trở lên, hai người thay phiên nhau làm ca sáng và ca tối, nhưng vậy cũng có thể đảm đương vai trò phiên dịch cho cửa hàng, nhưng mà cửa hàng trên phố buôn bán lại không có nhân tài nào như vậy cả!
Cố Bắc Thần nhấc chân trực tiếp đi vào, cũng nghe được, đó là hai cô bé người Đan Mạch.
Thông qua trao đổi thì biết được, bọn họ muốn những chiếc khăn lụa thêu, không cần phải quá lộng lẫy nhưng phải tinh xảo, phải có bản sắc văn hoá của Trung Quốc, để mang về nước làm quà cho bạn thân.
Sau khi Cố Bắc Thần giao tiếp với hai cô bé xinh đẹp người Đan Mạch xong, anh xoa nhẹ đầu của An Noãn Noãn: "Xem ra là vẫn còn nhiều thứ phải học rồi, nhỉ?"
Cố Bắc Thần biết ngôn ngữ của một số quốc gia, ngoại trừ tiếng Anh học từ tiểu học, tiếng Pháp anh đã biết, thì ở học viện quân sự anh phải học vài loại ngôn ngữ được coi là khó nhất thế giới, một trong những ngôn ngữ khó học nhất, trong đó có cả tiếng Đan Mạch.