An Noãn Noãn nổi giận, mấy người họ đều từng thấy, An Noãn Noãn là kiểu người “người không động ta, ta không động người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người”.
Khi An Noãn Noãn còn làm quảng cáo ở công ty con của Đường Thần, luôn cho người khác cảm giác là chăm chỉ, yêu nghề, không thích gây thù với người khác, cả ngày chỉ mỉm cười và nheo lông mày làm việc, Đường Thần luôn dồn nén tình cảm đó, nhưng hàng ngày đều thấy cô im lặng làm việc, là khởi đầu ngày mới thoải mái của anh ta.
Đường Thần thường xuyên nghe một số người phản ứng nói, An Noãn Noãn hôm nay lại bị ai xúi giục, nhưng thật ra không phải dạng vừa, trong tích tắc đã nói lại, đối phương còn không phản bác được cô. Cũng nghe nói mấy lần, An Noãn Noãn bị mấy đồng nghiệp bị bắt nạt mắng là em gái trà xanh, thường xuyên gặp Lục Tĩnh Vũ đón cô, nói nhìn cô có vẻ im lặng nhưng thực ra lại là trà xanh,…Bị mắng nhiều cô sẽ nổi giận, cho đối phương ăn tát, còn tặng thêm một câu: “Cô có bản lĩnh thì làm trà xanh tôi xem nào…”
Mỗi lần các sếp lớp ăn cơm, đánh bài cùng nhau đều nói về cô gái đó, Đường Thần không tin lắm, cảm thấy cô luôn im lặng, không gây thù với ai, ngoài tận tụy với công việc ra thì là người quên trước quên sau, sao có thể như vậy chứ?
Hôm nay Đường Thần đã thực sự mở rộng tầm mắt con sâu nhỏ đã biến thành bướm cứng cáp rồi, Đường Thần lớn như vậy rồi, ngay cả hai người anh trai hận anh đến xương tủy còn không dám động vào anh ta một cọng tóc, càng không thể hắt café, rồi còn nắm cà vạt túm cổ giáo huấn anh ta.
Nhưng người phụ nữ này lại dám!
Đường Thần đưa tay lên sờ mặt: “Cô bỏ ra trước đi, tôi sẽ đảm bảo Thang Mễ không sao, cô cứ như vậy sẽ siết cổ tôi c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1301-suong-mu-day-dac.html.]
An Noãn Noãn buông tay ra như ném Đường Thần đi, quay lại nhìn Thang Mễ, hỏi người phía sau: “Anh gọi bác sĩ bao lâu mới đến được.”
Mê Truyện Dịch
Đường Thần sờ lên mặt, phủi phủi café trên n.g.ự.c đi: “Bác sĩ của khách sạn mấy phút nữa sẽ tới, bác sĩ của bệnh viện phụ sản bên cạnh thì sẽ đến trong khoảng 10 phút.”
“Bảo họ đi đường riêng biệt, đừng để bố mẹ Thang Mễ nhìn thấy, cũng đừng nói cho họ biết việc này.” An Noãn Noãn bây giờ còn không thèm nhìn Đường Thần, chỉ đứng quay lưng vào anh ta mà nói.
Cô từng làm ở công ty anh ta, luôn cảm thấy được anh ta chiếu cố mình là vì Thang Mễ, bây giờ nghĩ lại thấy cô quá ngây thơ rồi, đúng là đống cặn bã, khi đó suốt ngày trước mặt Thang Mễ nói Đường Thần tốt lắm, Đường Thần đối xử với Thang Mễ thật tốt, giờ nghĩ lại thấy thật quá ngốc mà.
Sau khi bác sĩ của bệnh viện phụ sản bên cạnh kiểm tra xong, vì Thang Mễ sau khi xảy thai không được nghỉ ngơi đầy đủ, gần đây lại quá mệt, nên đã truyền cho cô mấy chai thuốc tiêu viêm, để Thang Mễ nghỉ ngơi trên giường là không sao nữa.
An Noãn Noãn, Văn Tinh Tinh, Triệu Tử Khanh, ba nữ ma đầu vây Đường Thần lại để anh ta giải thích, bây giờ lựa chọn ở lại chăm sóc Thang Mễ truyền nước hay là đi đến bên tình đầu Trần Sa Sa.
Lựa chọn như vậy, làm Đường Thần mím môi cau mày suy nghĩ hồi lâu, lúc anh ta định ngước lên mở miệng nói thì đột nhiên Thang Mễ nói: “Không cần, anh đi cửa sau đi chăm sóc Trần Sa Sa của anh đi, xử lí tốt mớ hỗn độn của hôm nay là được.”
Thang Mễ tiếp tục nói: “Tôi nói lại lần nữa, tôi chưa từng có ý định động vào Trần Sa Sa của anh, cô ta không đủ tư cách để tôi phải lao tâm khổ tứ. Thứ hai, xe là của Noãn Noãn, lái xe cũng là của Noãn Noãn, điều này quá kì lạ, tôi cần lời giải thích. Cuối cùng, hai người hôm nay xông vào bữa tiệc anh có chắc là bố mẹ Trần Sa Sa không?”