An Noãn Noãn đưa tay lau nước mắt cho Thang Mễ: "Được rồi, mình thấy Sở Kiều Kiều kia trước sau gì cũng chỉ là một diễn viên, cô ta vừa nãy rõ ràng là là cố ý, cậu tội gì mà phải bận tâm đến cô ta!"
Đột nhiên, cửa của một chiếc xe bên cạnh xe Thang Mễ được mở ra, người bước ra là Cố Bắc Thần và Mạc Thành Phi.
Doạ An Noãn Noãn sửng sốt: "Hai người sao lại ở đây?"
“Đến đón ba người các em về nhà.” Cố Bắc Thần nói xong, liền ấn vành mũ của An Noãn Noãn xuống: “Lên xe đi.” Sau đó nhìn Thang mễ: “Thang Mễ, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."
Văn Tinh Tinh vội vàng đi tới kéo cửa xe của Cố Bắc Thần: "Tôi cũng muốn ngồi xe của quân trưởng."
"Cô ngồi xe phía sau của vị quân trưởng kia, xe của cậu ấy thoải mái hơn xe của tôi, mau đi đi." Khi Cố Bắc Thần nói, anh ấy nhấc bổng Văn Tinh Tinh lên và ném vào trong xe của Mạc Thành Phi, lại một tiếng đập cửa xe bọn họ, vẫy tay: "Mang người ta an toàn trở về đấy."
Văn Tinh Tinh ngồi trong xe của Mạc Thành Phi hét ầm lên: "Tôi như thế nào liền kết bạn một cách bất cẩn như vậy, các người đây là mưu manh côn đồ, ahhhh ahhhh ~"
Mê Truyện Dịch
Mạc Thành Phi nhíu mày, hận không thể che kín lỗ tai lại, cho đến khi xe rời khỏi cổng Vịnh Tương Thụ, Mạc Thành Phi mới nhắc nhở: "Thắt dây an toàn vào."
Ngày hôm sau, lễ khai trương “Xưởng thủ công Văn An” phi thường náo nhiệt, thật sự mọi người từ mọi tầng lớp đến không ít, khách quý cắt băng khánh thành thậm chí còn làm mù mắt những ông lớn đến từ mọi tầng lớp.
Điều An Noãn Noãn hoàn toàn không ngờ là, ông nội vậy mà cũng cũng đến, Cố Vỹ Thành lại mời rất nhiều ông trùm kinh doanh, lễ khai trương này sôi nổi hẳn lên!
Thậm chí ngay cả kéo để cắt ruy băng cũng không đủ, đúng lúc An Noãn Noãn cũng không muốn lên cắt ruy băng, tuy rằng cô mặc bộ âu phục, trông vô cùng năng động lại đáng yêu, nhưng đầu vẫn phải đội một cái mũ vành! Rõ ràng trông cô ấy giống như một đứa trẻ đáng yêu, cô vẫn là không muốn lên, làm nũng để đẩy Văn Tinh Tinh lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1261-so-kieu-kieu-tang-hoa.html.]
Tất nhiên Cố Bắc Thần cũng đến buổi khai trương, hôm nay anh mặc một bộ vest đen và một chiếc áo sơ mi màu đỏ tía, điều này quả thật khiến toàn bộ khán phòng đều phải khen đẹp trai!
Nhiều người không biết chuyện bên trong thì thầm với nhau: “Tại sao một cửa hàng nhỏ như vậy khai trương, Chủ tịch Cố và công chúa nhà họ Cố lại đến đây, thế nào mà đến cả Cố thiếu gia cũng đến, chuyện này cũng quá kì lạ rồi, anh có biết sự tình bên trong không?"
Người được hỏi cũng khó hiểu và lắc đầu: "Tôi không biết! Tôi cũng đang thắc mắc ..."
Lễ khai trương "Xưởng thủ công Văn An" đã trở thành một sự kiện lớn ở Hải Thành vào ngày đó tháng đó, bởi vì chưa bao giờ có một cửa hàng nhỏ như của bọn họ, vào ngày khai trương lại quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến thế.
Tất nhiên, doanh thu trong ngày này cũng vượt ngoài dự tính của một vài người chủ và nhà đầu tư, lúc mời khách tiếp đãi khách quý đương nhiên đều phải cao to sang trọng, suy cho cùng thì mỗi người đều mua không ít món đồ.
Khi đến khách sạn ăn tối, Văn Tinh Tinh đang bận chào hỏi khách quý và nói chuyện về các vấn đề, Cố Bắc Thần đã đặc biệt thu xếp cho ba Văn và mẹ Văn, kêu hai người họ ngồi xe của Mạc Thành Phi đi đến khách sạn.
Mạc Thành Phi lúc ở hội trường đã thử rất nhiều lần, muốn lại gần tiếp cận với ba Văn và mẹ Văn, nhưng lại bị ánh mắt của Văn Tinh Tinh doạ giết, lần này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Văn Tinh Tinh, cô ấy lấy đâu ra nhiều mắt như vậy.
An Noãn Noãn chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề bên trong cửa hàng, một số khách du lịch vào xem tranh thêu, nhất định là cần phải kể cho họ về nguồn gốc và văn hóa của những bức thêu, mà Văn Tinh Tinh bận rộn với công việc xung quanh, căn bản đem ba mẹ mình bỏ quên ở sau não rồi, đợi đến khi cô nhớ ra, ba và mẹ đã ngồi trên xe của Mạc Thành Phi và đang trên đường đến khách sạn rồi.
Mẹ Văn hỏi Mạc Thành Phi: "Cậu trai trẻ có quen biết với con gái nhà chúng tôi không?”
Mạc Thành Phi xém chút nữa bay mất khóe mắt, nhưng vẫn nghiêm túc lái xe, ấm áp nói: "Dạ, cháu có quen thưa dì!"