Mạc Thành Phi nhíu mày: “Tôi không buồn quan tâm đến mấy chuyện nhàn rồi này của các cô.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn người phía sau: “Cô vẫn thật sự định ăn hết toàn bộ sao?”
Văn Tinh Tinh nhìn hộp cơm: "Anh không phải vì ẩu tả mà đem toàn bộ bỏ vào một hộp cơm đấy chứ? Tôi không phải vẫn còn một hộm cơm nữa sao?"
Tiêu rồi, lần này không cẩn thận ăn hai phần bữa sáng rồi, ước chừng lại lớn thêm được vài ký thịt.
Mạc Thành Phi chỉ đành phải im lặng lái xe, cho đến khi xe dừng ở ven đường, anh mới nói: "Đến rồi, cô xuống xe ở đây đi."
Văn Tinh Tinh giờ mới cảm thấy thế nào gọi là xấu hổ, thế nào gọi là mắc nợ ân huệ, ấp ấp úng nói: "Vậy thì, hay là anh đợi tôi một lát, tôi đi mua bữa sáng cho anh?"
Mạc Thành Phi nheo mắt: “Không cần đâu.” Sau đó thuận tiện quay người nhìn Văn Tinh Tinh: “Chân có vấn đề gì không?
"Không, không có gì, cám ơn ~"
Một người phụ nữ nào đó hôm này thật không dễ gì mới đi một đôi giày bệt.
Thang Mễ luôn là kiểu không bao giờ lui tới ở những nơi không sang trọng, nhưng vào sáng sớm những quán cà phê hay quán trà cao cấp còn chưa mở cửa, vì vậy, Thang Mễ chỉ đành phải hẹn Văn Tinh Tinh tại một quán cà phê trong KFC.
Thang Mễ mất tích đã lâu rồi, lần này gặp lại cô ấy, vẫn như cũ kiểu cách của một nữ hoàng, khuôn mặt thiên thần, dáng người yêu ma, cô ấy còn có thể sắm vai cô giáo ngây thơ và đáng yêu, không có vấn đề gì cả.
A, nhìn lại lần nữa, cô ấy đã cắt đi một phần mái tóc dài của mình, bây giờ mái tóc cô ấy chỉ che qua tai.
Qua một cái bàn, Thang Mễ ngồi xuống, Văn Tinh Tinh đứng dậy, hai mặt đối diện nha, hồi lâu, vẫn là Thang Mễ vẫn nhún vai: "Tớ có vấn đề sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1242-khong-gian-noan-noan-nua.html.]
Văn Tinh Tinh lúc này mới động đậy nhãn cầu, định mở miệng, liền thì bị Thang Mễ chặn lại bằng một cử chỉ ngăn cản: "Đừng nói lời thô tục, làm ơn!"
Mê Truyện Dịch
"..." Văn Tinh Tinh hoàn toàn bị Thang Mễ đánh thức, ngồi xuống, thăm dò qua, đè lại giọng nói: "Chị hai à, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Thang Mễ khoanh hai tay trước mặt, trong ánh mắt đã không còn kiêu ngạo trước đó, nhìn Văn Tinh Tinh: "Nghe nói hiện tại hai người làm ăn khá tốt?"
"Mượn lời tốt lành của chị, hiện tại đến giờ vẫn không biết tương lai nằm ở đâu, nhưng thế trận này đã mở ra trước mắt rồi, có phải quỳ gối cũng ráng chống đỡ lấy thôi.”
“Chà, có khi thế.” Sau khi Thang Mễ nói xong, liền chuyển chủ đề. “Mình về nhà được vài ngày, hôm nay hẹn cậu ra đây là muốn nói với cậu hai chuyện, thứ nhất, lần đó mình từ phòng bệnh của cậu rời đi thì biết được đã mang thai rồi.”
Văn Tinh Tinh vừa định mở miệng, liền bị Thang Mễ dùng động tác ngăn lại: "Đừng nói chuyện, nghe mình nói xong đã. Chuyện thứ hai, mình có thể sẽ cùng Đường Thần kết hôn."
Văn Tinh Tinh nhìn chằm chằm trợn to hai mắt, nhưng cô cũng không biết nên nói gì, không lẽ nên nói lời chúc mừng trái với lương tâm?
Văn Tinh Tinh tiêu hóa một lúc hết hai chuyện của Thang Mễ, người phục vụ mang đến hai tách cà phê, cả hai người đều ngừng nói, cho đến khi người phục vụ rời đi, Văn Tinh Tinh nhìn bụng của Thang Mễ và nói: “Phụ nữ đang mang thai hình như không nên uống cà phê."
Thang Mẽ nhướn mày, đôi mi thanh mảnh run lên vài lần: "Bỏ rồi."
“Hả?” Tiếng hét này của Văn Tinh Tinh quả thực khá lớn, mấy vị khách số lượng không nhiều đều ngạc nhiên nhìn về phía góc tường của hai người bọn họ.
Thang Mễ hời hợt nói, cô đến nơi khác tìm một bệnh viện không ai quen biết và bỏ đứa bé, nhưng chuyện này không biết vì sao lại bị mẹ Đường Thần biết được, sau này không nói cũng rõ, người của hai bên gia đình đều biết, Đường Gia Thành cũng chính là ba của Đường Thần đã dạy dỗ Đường Thần, ra lệnh cho anh ta chọn một ngày đính hôn với Thang Mễ, một tháng sau liền kết hôn, cho anh ta thời gian một ngày để cắt đứt mối quan hệ với Trần Sa Sa kia.