Một nhân viên cảnh vệ nào đó bụng dạ đen tối, ngoắc ngoắc ngón tay với lão đại của mình, cái miệng mở như muốn nói với Mạc Thành Phi: "Lão đại, cơ hội đến rồi, lên. Tiểu nhân rút lui trước?"
Mạc Thành Phi trừng mắt nhìn Tiểu Trương, tiến lên nâng Văn Tinh Tinh trên mặt đất: "Ngốc như vậy, cũng có thể làm bà chủ sao."
Văn Tinh Tinh bị trẹo mắt cá chân, đau đến nỗi không có sức lực mắng người, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Thành Phi: "Đồ sao chổi."
Mạc Thành Phi nhíu mày: "Có tin không, tôi vứt cô ở đây không quan tâm đấy?”
“Cần anh quản chắc, cút đi.” Văn Tinh Tinh đẩy mạnh Mạc Thành Phi, nhưng như cũ nửa phút rồi vẫn không lay chuyển được anh.
Mạc Thành Phi mím môi dưới: "Tự mình đi xem đi."
Nhưng Văn Tinh Tinh làm gì dám động, dưới chân cô vừa động nhẹ, liền có một trận đau thấu xương khiến cô nhíu chặt mày, suýt nữa rơi lệ.
Mạc Thành Phi siết chặt nắm đấm, liền nhấc cô lên bế kiểu công chúa, ra lệnh cho Tiểu Trương phía sau: "Mở cửa xe."
Mạc Thành Phi ném Văn Tinh Tinh vào ghế sau, lấy cổ chân của cô ra, cởi giày và tất của cô xuống: "Tôi sẽ thử nắn lại, cô đừng nhúc nhích, đụng đến chỗ nào đau nhất thì cô hét lên, biết chưa?”
"Ờ, anh, anh nhẹ tay một chút ~"
Mạc Thành Phi nhào nặn xoa bóp vài cái: "Xương cốt không sao, cơ bắp bị tổn thương, kinh mạch có chút co lại. Chịu đựng một chút."
Mê Truyện Dịch
Tiểu Trương nhắc nhở: "Lão đại, hay là bế “chị dâu” lên lầu đi. Anh nắn lại ở đây, đến lúc cơn đau ập đến, chị ấy sẽ hét toáng lên, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người dân khu này, người ta có khi lại cho rằng chúng ta đang cướp của g.i.ế.c người đấy!”
Nhìn đi! Theo cách nói của bộ đội đặc chủng, những người đàn ông dưới tay của Cố Bắc Thần đều có một loại túc trí đa mưu, anh nhìn xem lái xe nhà người ta đều là người rất cương quyết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1233-tieu-bach-tho-vs-dai-soi-xam.html.]
Lời nhắc nhở của Tiểu Trương quả thật là tốt, nhưng đây không phải là ý nghĩ của Mạc Thành Phi, Mạc Thành Phi nhìn Văn Tinh Tinh nhướn mày: "Tốn nắn lại cho cô, cô chắc chắn sẽ không hét lên chứ, nếu được chúng ta sẽ ở đây nắn chân cho cô?”
Văn Tinh Tinh nuốt nước miếng: "Tôi, tôi cũng không biết, rốt cuộc có đau hay không?"
Mạc Thành Phi: "Tôi cũng không biết đau có nhiều hay không nữa."
Tiểu Trương tiếp tục hớn hở hừng hực khí thế: "Chị dâu, cái này rất đau đấy, trước kia chúng tôi cũng có một đồng đội bị trẹo chân, lão đại của chúng tôi nắn chân cho, đau đến nỗi mà cậu trai kia lặn lộn dưới đất gào khóc kêu la thảm thiết ......"
Văn Tinh Tinh không còn thời gian để giải thích lại với Tiểu Trương cái chuyện cô không phải là chị dâu của cậu ấy, chỉ là cô nghe thấy câu chuyện này bị doạ sợ rụt chân lại: "Vậy, vậy thì tốt hơn là quay về phòng đi ~"
Cô không muốn mọi người trong khu này nửa đêm mở của sổ dội một chậu nước xuống người cô đâu.
Sáng sớm hôm sau, An Noãn Noãn bởi vì đêm qua có người ôm cô như một cái đệm thịt, cả đêm không mơ mộng một mạch ngủ đến khi trời sáng, ngủ thật ngon giấc, cảm thấy mùi hương của thức ăn cũng có cảm giác ngon hơn, tinh thần có không muốn tốt cũng phải tốt lên, trước khi ngồi vào bàn ăn cô gọi cho Văn Tinh Tinh một cuộc điện thoại: “Văn tổng, dậy chưa? Có cần tớ đem cho cậu bữa sáng không?”
Kết quả là một giọng nam trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên: "Cô ấy vẫn đang ngủ..."
Với giọng nam đột ngột như vậy, doạ An Noãn Noãn suýt nữa đem điện thoại ném xuống đất, nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu sau mới nói: "Anh là..."
“Mạc, Thành, Phi, chào chị dâu!” Mạc Thành Phi đang ngồi trên sô pha nhà Văn Tinh Tinh trả lời điện thoại.
An Noãn Noãn nặng nề nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Anh, anh, hai người..."
Khóe miệng Mạc Thành Phi nhếch lên một cái, cười liếc về phía cửa phòng ngủ của Văn Tinh Tinh, không có bất kì động tĩnh gì, thẳng thừng nói: "Chúng tôi, không có gì đâu, vẫn rất ổn!"