Ai đó thực sự đã làm theo những gì anh nói, thực sự không "bắt nạt" An Noãn Noãn, nhưng mà bản thân đã đem lại cực khổ cho mình rồi!
An Noãn Noãn thấy Cố Bắc Thần quả thật là cực khổ, càng đỏ mặt hơn, cúi người về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Hay là em giúp nhanh nhé!"
Cố Bắc Thần đôi mắt càng ngày càng tối đen như mực, ngẩng đầu nhướn mày nhìn An Noãn Noãn: "Em chắc chứ?"
"Ừ ~" Cô trả lời một cách ngượng ngùng và dịu dàng.
Cùng lúc đó, hai người kia đang ở dưới lầu, mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ, tài xế của Mạc Thành Phi và Liên Hạo hớt ha hớt hải chạy vào khu chung cư, nhưng cả hai đã bị Liên Hạo ngăn lại.
Liên Hạo nhìn về một hướng không xác định, nói với Tiểu Trương, tài xế của Mạc Thành Phi: "Chủ nhân của cậu đang đón em gái."
Thật đáng tiếc khi tài xế Tiểu Trương kia vẫn còn đang đóng băng, vừa nghe một tiếng liền giật mình kêu lên: "Ông chủ của chúng tôi, em gái ..." Vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc cũng thôi đi, đằng này cậu ấy còn hét lên một tiếng ngạc nhiên kéo dài.
"Bùm" Người tài xế kia bị Liên Hạo đá vào mông, đá cả người Tiểu Trương lên phía trước xe của Mạc Thành Phi.
Người tài xế nhỏ phanh gấp, giơ tay chào: “Quân, Chào quân trưởng!” lời nói vừa rơi xuống liền hỏi: “Lão đại, bây giờ đi sao?”.
Mê Truyện Dịch
Mạc Thành Phi thấy Văn Tinh Tinh lại muốn chạy trốn, Mạc Thành Phi liền mở cửa sau nhét cô vào, bản thân cũng cúi đầu chen vào.
Tài xế của người nọ rất xuất sắc, nhìn thấy tư thế này, anh sẵn sàng ngồi ở ghế lái, khởi động xe và phóng đi.
Xe rời khỏi cửa vịnh Ngân Hà, không đợi Văn Tinh Tinh nói địa chỉ, Mạc Thành Phi đã dặn dò với tài xế: "Tiểu Trương, đến căn hộ Lemon trên đường Vành đai 2 phía Đông."
"Được rồi, thủ trưởng."
Sở dĩ vừa rồi Mạc Thành Phi trong khoảnh khắc có chút mất tập trung và ngẩn ngơ như vậy, cố ý cũng được, vô ý cũng không sao, tóm lại là anh đã cho Văn Tinh Tinh người ta một nụ hôn mạnh mẽ, nguyên nhân là bởi vì ngoài đôi môi và mùi vị của cô bên ngoài quá đẹp, còn bởi vì lúc nãy anh ấy có uống một chút, đầu óc hơi choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1231-tieu-bach-tho-vs-dai-soi-xam.html.]
Văn Tinh Tinh trong xe tức giận liền bật người dậy trên ghế ngồi "cạch" một tiếng, đỉnh đầu cô đập vào nóc xe, người lại kêu "A ..." một tiếng to, nước mắt chực trào tuôn ra.
Cô chỉ là đang rất ngạc nhiên làm sao Mạc Thành Phi lại biết cô sống ở đâu, nhưng cô lại quá mức kích động nên để đầu mình bị đụng phải nóc oto.
Mạc Thành Phi đỡ trán: "Cô không sao chứ?"
Văn Tinh Tinh chầm chậm lấy lại tinh thần, quay sang bên cạnh, cùng lúc hai tay ôm đầu, tức giận nhìn chằm chằm Mạc Thành Phi: "Chính anh thử xem xem có việc gì không?"
Cô đến bây giờ vẫn đang thấy những ngôi sao, hoa mắt và chóng mặt!
Mạc Thành Phi vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Văn Tinh Tinh, tay bị cô gái đẩy về: "Cút đi ~ đồ lưu manh."
Tài xế nhỏ phía trước giật mình "khụ khụ ~" ho thật mạnh và nín cười, hai tay rung động, đầu xe lắc vài cái, suýt nữa đụng phải hàng rào bảo vệ bên đường, toát mồ hôi hột!
Mạc Thành Phi ngượng ngùng, giận cũng không có chỗ xả, nhìn chằm chằm bóng lưng tài xế trước mặt quát: "Lo lái xe cho tốt đi."
Người lái xe rất oan ức, nhưng vẫn cung kính nói: "Vâng, quân trưởng."
Tiếng "vâng" này của Tiểu Trương gần như sắp đ.â.m thủng màng nhĩ của Văn Tinh Tinh.
Thấy Văn Tinh Tinh cứ ôm đầu không buông, cũng không cho Mạc Thành Phi chạm vào người, vậy nên Mạc Thành Phi đành phải nói với tài xế: "Tiểu Trương, quay đầu đến bệnh viện gần nhất."
"Vâng."
Văn Tinh Tinh ngẩng cao đầu: "Vậy để tôi xuống xe, tôi sẽ bắt taxi rồi tự về."
Tài xế cau mày, nói trong lòng, ông chủ đã khó phục vụ rồi, sao chị dâu này còn khó phục vụ hơn ông chủ? Thực sự chẳng có gì thú vị, sự thật đã chứng minh, công việc của một cảnh vệ toàn năng thực sự là con mẹ nó không phải cho người làm mà.