Ánh mắt Văn Tinh Tinh lo lắng, liền động muốn cắn miệng anh ấy, nhưng ngay khi môi cô vừa động, Mạc Thành Phi liền hôn sâu hơn, doạ Văn Tinh Tinh càng trợn to mắt vì sửng sốt.
"AAAA …...VÔ, LẠI ~" Văn Tinh Tinh giãy dụa lắc đầu, đưa tay tát vào mặt Mạc Thành Phi, kêu một tiếng “bép”.
Mạc Thành Phi lúc này mới tỉnh táo lại vì bị đánh, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cánh tay của anh vẫn đặt ở trên người Văn Tinh Tinh, bởi vì môi anh bị Văn Tinh Tinh cắn chảy máu, anh l.i.ế.m liếm m.á.u trên môi: “Mùi vị không tệ!"
Hai người đang xem kịch hay trên lầu, một người rất bình tĩnh, chỉ ôm cô gái của mình, nhẹ nhàng hôn, vì sợ sự không cẩn thận của mình vô tình chạm vào vết thương của cô nên rất cẩn thận bảo vệ cho cô!
Mà An Noãn Noãn, là đang hết hồn nhìn, đây cũng quá điên khùng rồi! Lần đầu tiên gặp nhau, Văn Tinh Tinh đã được Mạc Thành Phi trao cho một nụ hôn mạnh mẽ rồi? Thần thánh thiên địa ơi, An Noãn Noãn thật không dám tin vào mắt mình, Văn Tinh Tinh ơi là Văn Tinh Tinh, cậu thật là quá yếu đuối rồi!
Cố Bắc Thần cúi đầu bên tai An Noãn Noãn, hơi thở ấm áp xen lẫn mùi đàn hương đặc biệt của anh, lẫn với mùi bia vừa rồi, khiến An Noãn Noãn âm thầm nuốt nước bọt, rụt cổ lại, nhẹ nhàng nói: “Văn Tinh Tinh, cậu thật yếu đuối, khinh bỉ cậu! "Cô đưa tay lên miệng, cố ý hét nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ, thật ra, giọng của cô cũng chỉ có mình cô và Cố Bắc Thần nghe được.
Rốt cuộc cửa sổ cũng đóng lại, thứ hai, sức khoẻ cô vẫn còn rất yếu, căn bản không có bao nhiêu sức lực để hét lớn.
Cố Bắc Thần bị An Noãn Noãn làm cho buồn cười, cúi đầu xuống cổ cô, giở trò xấu xa, nói: "Nhìn có hiểu không? Hả!"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn rụt cổ cười: “Không hiểu, Cố Soái xin chỉ giáo?” Một người phụ nữ nào đó nhìn Cố Bắc Thần cười cười.
Cố Bắc Thần nói: "Văn Tinh Tinh, là thích hợp thằng nhóc Mạc Thành Phi kia thu thập, còn Liên Hạo, em đừng nhìn miệng cậu ta có thể văn vở, trên thực tế, trước khi cậu ta gặp người phụ nữ thực sự muốn kết hôn, chỉ có một chữ, chơi." Lời vừa rơi xuống, đôi mắt đen như sao nhìn con ngươi của An Noãn Noãn: "Em nghĩ Văn Tinh Tinh có thể chơi đùa thôi sao?"
An Noãn Noãn khẽ lắc đầu, đối với Cố Bắc Thần khen không chê vào đâu được: "Văn Tinh Tinh, cậu ấy thật sự không có khả năng chơi đùa, đừng nhìn cậu ấy thường xuyên ríu ra ríu rít, thực ra cậu ấy cũng là một đứa trẻ vừa chăm chỉ lại có trái tim chung thuỷ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1223-co-soai-xin-chi-giao.html.]
Nhìn thấy Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm vào mắt mình, An Noãn Noãn mím môi, đưa tay lên che mắt Cố Bắc Thần: "Đừng nhìn em như thế này!"
Cố Bắc Thần gỡ tay cô ra, đưa vào miệng cắn nhẹ: "Sau này cho hai người họ nhiều cơ hội hơn, cảm giác, bọn họ sẽ có triển vọng, hử?"
An Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cũng không biết có được hay không nữa, dù sao Văn Tinh Tinh còn có một anh nam thần đã crush nhiều năm rồi, nghe thì có vẻ giống kiểu thanh mai trúc mã, có điều em chưa thấy người thật bao giờ!"
Văn Tinh Tinh vì nam thần, một mình đi về phía nam, Cố Bắc Thần đã từng nghe An Noãn Noãn nhắc tới, cho nên anh khẽ nhíu mày: "Vậy cái người mà em nói tên là gì?"
“Hạ Tử Phong.” An Noãn Noãn trả lời.
Cố Bắc Thần rõ ràng gật đầu, đưa An Noãn Noãn từ trên đùi xuống, bản thân cũng bước xuống bệ cửa sổ: "Dự đoán Hà Tử Phong kia 80% là không có cơ hội, không tin, em cứ chờ xem!" Lời vừa rơi xuống, người nào đó đã kéo tay cô đi về phía phòng ngủ: "Tối nay đi tắm cùng anh!"
An Noãn Noãn giật mình, trừng lớn hai mắt, hai má ửng hồng, nhỏ nhẹ nói: "Không, không, không được, bác sĩ nói, em cần ba tháng hồi phục mới có thể..."
Cố Bắc Thần cong mày thích thú và cười tinh quái: "Sau khi cần ba tháng hồi phục mới có thể làm gì? Hả!"
An Noãn Noãn đỏ mặt, thoát khỏi tay Cố Bắc Thần: "Ya, con người anh thật là, em không biết, dù sao em cũng không thể tắm cùng anh."
Cố Bắc Thần yên lặng phì cười: "Noãn Noãn, thật ra chỉ đơn thuần là đi tắm thôi, với tình hình sức khoẻ hiện tại của em, anh cũng không nỡ ép em đâu.”