Cố Bắc Thần nhìn hai người kia cười như không cười, cái biểu cảm kia nhìn thế nào đi nữa cũng đều là không có ý tốt!
An Noãn Noãn cũng không nói được gì, vì vậy cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh xem Văn Tinh Tinh.
Người phụ nữ nào đó bị sặc nước mắt nước mũi chảy ra nên đang phải rửa mặt, An Noãn Noãn vỗ vỗ lưng cô ấy: "Cậu không sao chứ?"
Văn Tinh Tinh mạnh mẽ vẫy vẫy tay: "Khụ khụ ~ Không sao, không sao, cậu ra ngoài trước đi."
Văn Tinh Tinh bình tĩnh lại một lúc, sau đó cô ấy bước ra, khuôn mặt đã sạch sẽ, giống như vừa nãy chưa hề xảy ra chuyện gì, yên lặng ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm, lúc này bàn ăn đã quay về trạng thái yên tĩnh trở lại, nhưng rõ ràng trông cũng kỳ lạ, đặc biệt là Mạc Thành Phi, có một loại xấu hổ và không dễ chịu.
Mà Liên Hạo lộn xộn quấy rối, trái lại không có việc gì, tiếp tục ăn ăn uống uống.
Mê Truyện Dịch
Cho đến khi kết thúc bữa tối, Liên Hạo lại đề nghị đánh bài, bị Cố Soái xua đuổi với vẻ mặt lạnh lùng, Vương Tranh và Khương Vân Phong mấy người họ cũng không đồng ý, suy cho cùng họ đều biết rằng An Noãn Noãn sức khỏe không tốt, lại nói, lần này thật không dễ gì, hai vợ chồng người ta mới được ở bên nhau, Liên đại thiếu gia này, chúng ta cũng không cần thất đức như vậy đâu!
An Noãn Noãn nói trời đã quá muộn rồi, để Văn Tinh Tinh ở lại nhà cũng tốt, dù sao căn phòng trên lầu cái gì cũng có, nhưng Văn Tinh Tinh lại là một người có năng lực quan sát, cô ấy vẫy tay tạm biệt với đủ lý do: "Không sao, không sao đâu, tớ xuống dưới lầu gọi xe vài phút là tới rồi.”
Nhìn thấy Văn Tinh Tinh như một làn khói vụt ra khỏi cửa, Cố Bắc Thần nhìn về phía Mạc Thành Phi: "Thành Phi, thay tôi với An Noãn Noãn đưa Văn Tinh Tinh về, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục..."
“Lão đại, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, đi đây.” Mộ Thừa Phi như được bôi nhớt lên lòng bàn chân chuồn nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1221-co-soai-xin-chi-giao.html.]
Cho đến khi tất cả mọi người đều rời đi, An Noãn Noãn nhìn Cố Bắc Thần: "Tại sao anh lại kêu Mạc Thành Phi đưa Tinh Tinh về thay vì kêu Liên Hạo?"
Cố Bắc Thần nhìn xuống đôi mắt trong veo của cô, nắm lấy tay cô, xoay người bước lên lầu, cầu thang lầu hai hướng ra ngoài, có một cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, có một tấm thảm dày trên bệ cửa sổ, ngồi đây nhìn ngắm phong cảnh, có thể có một cái nhìn toàn cảnh sân của vịnh Ngân Hà.
Cố Bắc Thần ngồi trên bệ cửa sổ, đặt An Noãn Noãn ngồi trên đùi, cúi đầu hôn lên khóe môi cô một nụ hôn ấm áp, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô: "Còn đau không?"
“Không còn đau nữa!” Cô nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ và ánh đèn của những ngôi nhà đằng xa, nhẹ nhàng nói.
Cố Bắc Thần hỏi cô: "Lâm Bách có nói khi nào đi tái khám lại không?”
An Noãn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn anh đang nhíu mày: "Không nói, chỉ dặn dò em nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái hoặc trí nhớ của em có tiến triển gì mới thì tìm anh ấy!"
Cố Bắc Thần gật đầu đã hiểu: "Ừm, vậy thì tốt, ngày mai anh tìm cậu ấy nói chuyện."
An Noãn Noãn trừng mắt nhìn người nọ: "A, vừa rồi hỏi anh đó, tại sao anh lại lơ em? Là chuyện của Văn Tinh Tinh."
Khóe môi Cố Bắc Thần khẽ giật, lại cúi đầu hôn xuống giữa lông mày cô, đặt lên mũi cô vài nụ hôn, nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ: "Nhìn kìa."
An Noãn Noãn nhìn theo ánh mắt của Cố Bắc Thần, mặc dù ánh sáng ban đêm không được rõ ràng lắm, nhưng những con đường ở hai bên đường phủ đầy cây xanh thực sự cũng là một phong cảnh đáng xem.