"Haha ~" Cố Bắc Thần cười to khi thấy Sở Hoàn khen ngợi La Tây.
Nụ cười của anh mang theo khinh thường nhìn về phía Sở Hoàn, lúc này trong lòng Cố Bắc Thần cảm thấy có một từ đặc biệt thích hợp với Sở Hoàn "hôn quân."
Sở Hoàn bị Cố Bắc Thần cười như vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Bắc Thần: "Không biết bắc Thần đang cười cái gì?"
"Ha Ha ~" Khi thái tử gia tức giận cho tới bây giờ anh đều không xem người đối diện là ai, anh cũng không quan tâm đến người đối diện mình như thế nào. Quét qua một cái, chai rượu, ly rượu, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều rơi vãi trên mặt đất, tan tành.
Cố Bắc Thần đứng dậy, hai tay chống xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống Sở Hoàn: “Cháu cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao sự kiện biến mất của những đứa trẻ lớn như vậy, sao lại không được đưa tin trên các trang web và đài phát thanh chính thức ở Hải Thành hay các khu vực khác. Tại sao? Người bình thường. Nếu bách tính bình thường mất một con mèo hoặc một con ch.ó trong nhà cũng chạy tứ tung, tứ phía để đi tìm kiếm nó. Không lẽ con của ai đó bị lạc mất hoặc mất tích mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào sao?"
Sở Hoàn trong nháy mắt dường như không phản ứng kịp, tại sao Cố Bắc Thần lại kích động như vậy? Lại nhìn ông ta với khuôn mặt hung ác như vậy, hai mắt nhìn ông ta như muốn phun lửa.
Mê Truyện Dịch
Thấy Sở Hoàn nhìn mình chằm chằm, Cố Bắc Thần tiếp tục hét lên: "Đừng nói bảy năm trước, hiện tại, nhà nào mà có thể cho con cái có thể đi du lịch phía bắc Tây Tạng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, thử hỏi điều kiện gia đình nhà người ta chẳng lẽ là nghèo rớt mồng tơi sao? Lẽ nào khi họ mất con thì không biết đến tìm người để điều tra sao, không báo án hay không liên hệ với cơ quan địa phương sao? Rốt cuộc là chỉ số IQ của cháu thấp, hay là ... "Chỉ số IQ của Sở Hoàn chú thấp hoặc là bản lĩnh của vợ chú là La Tây quá cao siêu, những lời chất vấn như vậy người nào đó vẫn có chừng mực, dùng lí trí nuốt lại vào bên trong.
Sở Hoàn nói rằng sự việc năm đó it nhiều nhờ La Tây giải quyết tốt hậu quả, Cố Bắc Thần đã hiểu chuyện gì xảy ra hồi đó, chẳng trách mà bảy năm qua, anh không hề tìm thấy chút dấu vết nào của "Andil".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1202-co-soai-tuc-gian.html.]
Cố Bắc Thần chậm rãi nhíu mày, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Thực xin lỗi ... cháu quá kích động."
Sở Hoàn nói: "Hồi đó, La Tây nói rằng ba mẹ của những đứa trẻ đó yêu cầu muốn áp chế sự việc, lo lắng nguy hiểm sau này của bọn trẻ, sau đó ... Thần Thần được bà ngoại đưa về trấn Cẩm Tú, chú cũng không hỏi La Tây về việc tìm kiếm những đứa trẻ khác nữa."
Cố Bắc Thần dù sao cũng bị tức một bụng đầy hỏa, phải mất một lúc lâu mới hỏi: "Như vậy, năm đó khi mấy người nhìn thấy Noãn Noãn, các người cũng không hỏi người đưa cô ấy đến bệnh viện, cô ấy bị thương như thế nào và hỏi rằng cô ấy làm sao lấy được viên đạn ra như thế nào sao?"
Sở Hoàn nhớ lại khi ở Hải Thành, La Tây và Sở Kiều Kiều tình cờ đi du lịch ở Kinh Đô, sau khi nhận được cuộc gọi, ông nói với La Tây, cho nên bà ta và Sở Kiều Kiều vội vã đến bệnh viện quân khu Kinh Đô trước, đến nơi thì được bệnh viện quân khu cho biết sau khi gây mê, cô bé gần như rơi vào trạng thái hôn mê suốt, vết thương không có vấn đề gì lớn, viên đạn được gắp ra ngoài không tổn thương đến vùng khác và không viêm nhiễm, tuy nhiên băng bó vết thương có chút hơi lệch, con bé cần truyền m.á.u gấp.
Sở Hoàn nói lúc đó ông ta và bà ngoại cô vội vàng đến bệnh viện quân khu Kinh Đô, Sở Kiều Kiều đã lấy m.á.u xong, lần đó cũng là không tìm được m.á.u phù hợp, lúc ấy Sở Kiều Kiều bị lấy m.á.u còn nhiều hơn lần này, cô ta cũng phải nằm viện điều trị một thời gian dài.
Sở Hoàn cho biết sau khi An Noãn Noãn qua khỏi cơn nguy kịch, La Tây đã nói máy bay quân sự đã đưa An Noãn Noãn đến Kinh Đô và đã bay đi rồi, còn nói An Noãn Noãn gặp phải thợ săn, được lính địa phương cứu.
Cố Bắc Thần chậm rãi mấp máy môi dưới: "Sau này, đã xảy ra chuyện gì? bà La nói như thế nào?" Lúc này, Cố Bắc Thần cảm thấy gọi bà ta là bà La đã quá nể mặt bà ta rồi.