Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 12-13
Cập nhật lúc: 2025-06-30 04:44:59
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Hiểu Hiểu hung dữ đi đến chỗ An Noãn Noãn: “Tại sao cô lại ở đây?”
An Noãn Noãn khẽ liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt của cô ghét bỏ giống như đang nhìn thứ rác rưởi ghê tởm nào đó, cong cong khóe miệng: “Không phải cô cũng đang ở đây à? Tại sao tôi lại không thể ở đây? Ồ, đúng rồi, đừng nói với tôi là nhà hàng này là do nhà cô mở ra đấy nhé.”
Đương nhiên Mục Hiểu Hiểu tức giận rồi, lần vụng trộm một tháng trước kia, trận chiến bị bắt gian tại giường vẫn còn hiện lên rất rõ ràng trước mắt cô ta, cô ta vẫn chưa trả thù cái tát của An Noãn Noãn đâu!
Điều tức giận hơn nữa là con ả An Noãn Noãn kia đột nhiên cắt ngang chuyện tốt của cô ta và Lưu Tĩnh Vũ, suýt chút nữa khiến Lưu Tĩnh Vũ không thể giao hợp được, cung may là qua chẩn đoán không có chuyện gì, nếu không, cô ta không thể không g.i.ế.c con ả An Noãn Noãn kia.
Nhưng nghĩ lại vẫn là thấy rất tức giận, cô ta liền giơ tay lên chuẩn bị dáng xuống: “Con khốn nạn.”
“Làm cái gì vậy?”
Thấy như vậy một giọng trầm nặng nề buông xuống, bàn tay của Mục Hiểu Hiểu bị người giữ ở giữa không trung, rồi tàn nhẫn hất ra: “Người của tôi mà cũng dám đánh.” Anh bình tĩnh nói với một giọng điệu chất vấn rất lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.
Sau khi Chu Thanh Thanh nhìn thấy Cố Bắc Thần, ngây ngốc chỉ biết đứng nhìn anh, hoàn toàn quên mất rằng cô ta đang là con ch.ó chạy vặt của Mục Hiểu Hiểu.
Khi Mục Hiểu Hiểu đột nhiên nghe thấy giọng nói liền quay lại và ngẩng đầu lên, nhìn Cố Bắc Thần với biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, anh ấy vừa mới nói cái gì?
Người của anh ấy?
Con ả An Noãn Noãn là người của Cố Bắc Thần? Làm sao có thể ...
Cho dù nhìn thấy rõ ràng người kia là Mục Hiểu Hiểu, Cố Bắc Thần vẫn vô cảm như cũ, giống như là từ đầu đến cuối anh không hề quen biết cô ta nên mới thờ ơ lạnh lùng như vậy.
“Anh Bắc Thần…!” Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy Cố Bắc Thần liền thấp giọng lẩm nhẩm một câu như vậy.
Cố Bắc Thần lạnh lùng quét mắt qua Mục Hiểu Hiểu: “Mục tiểu thư, cô mau giải thích rõ cho tôi.” Vừa nói, anh vừa kéo An Noãn Noãn đến bên cạnh mình.
Lần này, Mục Hiểu Hiểu thực sự đã đụng đến người không nên đụng, sắc mặt nhanh chóng trở nên căng thẳng, cố gắng nuốt nước bọt một cái: “Anh Bắc Thần, em, chúng em là bạn học, trước đây có chút hiểu lầm ... Cho nên, vừa rồi vừa gặp mặt cô ấy liền…..”
Mục Hiểu Hiểu ra hiệu ngầm cho Chu Thanh Thanh, chỉ vào An Noãn Noãn nói: “Cô ấy nói năng lỗ mãng với em, cho nên em chỉ muốn doạ cô ấy một chút thôi.”
Có thể nhìn ra, dáng vẻ này Mục Hiểu Hiểu là rất sợ Cố Bắc Thần, mà cô gái bên cạnh cô ta cũng nhìn Cố Bắc Thần với ánh mắt tràn đầy những bong bóng màu hồng, trong lòng An Noãn Noãn có suy đoán là Mục Hiểu Hiểu quen biết Cố Bắc Thần, hơn nữa còn là rất quen thuộc.
Nếu không, sao cô ta phải sợ Cố Bắc Thần như vậy? Nhưng mà tài văn chương của cô ta thực sự không tốt, Lời nói dối qua loa này có thể đối phó được với Cố Bắc Thần sao?
Hừ, quan trọng là cô ta gặp phải An Noãn Noãn cô, haha! Cô từ trước đến giờ không phải là quả hồng mềm, không phải là một người phụ nữ mà cô ta có thể tùy ý nắn bóp.
Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, có giống như những gì cô ta nói không?”
An Noãn Noãn chớp mắt, trao cho Mục Hiểu Hiểu một nụ cười kỳ dị, sau đó nhìn Cố Bắc Thần: “Ừmmm ..."
An Noãn Noãn cố tình kéo dài giọng điệu thật lâu, khiến cơ thể của Mục Hiểu Hiểu căng cứng, nhưng dù vậy cô ta không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.
Nhưng mà, An Noãn Noãn lại không giống với suy nghĩ của cô ta, đợi đấy, nếu Mục Hiểu Hiểu cô ta đã không tốt đối với cô như thế, vậy thì cô nhất định sẽ khiến cho cô ta không được đến dễ chịu.
“Xem như là vậy đi. Đi thôi, đi thôi, chúng ta vào ăn đi, chúng ta đều c.h.ế.t đói đến nơi rồi.” An Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt nhìn Cố Bắc Thần và nắm lấy cánh tay của anh.
Hừ, trong lòng Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiếng, sợ rằng ở Hải Thành, người phụ nữ duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của Cố Bắc Thần chỉ có chị gái Mục Thanh Tuyết mà thôi! Về phần An Noãn Noãn, ừm, nhất định là cô ta sử dụng thủ đoạn nào đó rồi.
Mục Hiểu Hiểu không sợ chết, ưỡn n.g.ự.c lên hỏi Cố Bắc Thần: “Anh Bắc Thần, làm sao anh biết cô ấy……”
“Vợ của tôi, đương nhiên là tôi phải biết.” Cố Bắc Thần bỏ lại một câu nói, sau đó kéo An Noãn Noãn đi vào nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-12-13.html.]
Chương 13: Đâm lao thì phải theo lao cũng không tệ.
Vừa nãy An Noãn Noãn lợi dụng Cố Bắc Thần làm những hành động mờ ám, không phải anh không cảm nhận được điều đó, chỉ là không vạch trần cô, đương nhiên, anh cũng biết rằng Mục Hiểu Hiểu đã nói dối, mà An Noãn Noãn cũng không nói sự thật.
Có điều người nào đó rất hưởng thụ với những chiêu trò nhỏ của An Noãn Noãn, tiểu nha đầu này rất biết cách “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, quả thật là rất thông minh!
Cố Bắc Thần cầm lấy tay An Noãn Noãn, “Sao bàn tay lại lạnh thế này?”
Mỗi động tác và ánh mắt của anh đều toát lên vẻ dịu dàng như hai người đã quen nhau mấy kiếp vậy.
Khuôn mặt An Noãn Noãn đỏ lên, tránh đi ánh mắt của Cố Bắc Thần, thấp giọng cười nhạo: “Không sao đâu ~” Vừa dứt lời liền hỏi một câu: “Hai người quen nhau à?”
Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Phòng riêng V06 trên tầng 5 của nhà hàng Giang Thượng, về cơ bản đây là phòng ăn riêng được thiết kế dành riêng cho Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn dài bằng đá tráng men đen cạnh cửa sổ.
Cố Bắc Thần đưa thực đơn đến trước mặt An Noãn Noãn: “Thích ăn gì thì cứ thoải mái gọi..”
An Noãn Noãn muốn hỏi anh muốn ăn gì, nhưng người đàn ông kia đã châm một điếu thuốc và bắt đầu hút thuốc, như thể ăn uống không phải chuyện của anh, bộ dạng tự cao không quan tâm đến chuyện gì.
An Noãn Noãn gọi một nồi nước lẩu, cùng một vài món ăn kèm, vốn dĩ không muốn gọi thịt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cố đại thiếu gia chắc chắn toàn ăn sơn hào hải vị, nên càng phải gọi một đĩa thịt bò và thịt cừu, tôm và cá phi lê.
Cố Bắc Thần căn dặn người phục vụ, hầm một nồi súp sườn cừu ở cửa hàng của bọn họ, để đóng gói mang đi.
Nhà hàng Giang Thượng không hẳn là khách sạn bậc nhất nhưng một bữa ăn ít nhất thì cũng mấy trăm tệ, nhưng vì sao lúc trước An Noãn Noãn cũng đã đến ăn cơm với Lục Tĩnh Vũ mấy lần rồi mà cô chưa từng nghe qua trong nhà hàng lẩu có bán món súp sườn?. Cô ngước mắt lên nhìn Cố Bắc Thần: “Trong nhà hàng này có súp sườn cừu à?.”
Sau khi Cố Bắc Thần nhả ra vòng khói cuối cùng: “Ừ” một tiếng, và sau đó không còn nói câu nào nữa.
An Noãn Noãn lo lắng lòng bàn tay lại tuôn ra một lớp mồ hôi, cắn chặt môi dưới, nhìn Cố Bắc Thần, đúng lúc anh ấy cũng đang nhìn cô, dường như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì đó.
“Cái đó, chú Cố, chúng ta nói về chuyện tờ giấy hôn thú kia nhé?” Hai tay An Noãn Noãn đang đan vào nhau ở dưới bàn.
Có Bắc Thần cực kì ghét An Noãn Noãn gọi anh là chú Cố, trừng mắt nhìn cô: “Được thôi, vậy thì trước tiên tôi sẽ nói rõ lập trường của mình, hôn quân, nếu trong thực tế tôi không phạm lỗi, thì một mình em không thể tự ý ly hôn được, tôi nói xong rồi, đến lượt em. "
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn trong lòng bùng nổ, nói cái em gái anh ấy, trên mặt vẫn là nén cơn giận xuống: “ Nhưng mà, đó là một hiểu lầm, chú là một người rộng lượng đừng làm khó một đứa bé như cháu, cháu, chúng ta ăn cơm xong, rồi đi trả lại tờ giấy kết hôn được không..... "
Cố Bắc Thần hơi tức giận: " An Noãn Noãn, thứ nhất, giấy chứng nhận đó không thể trả lại được; thứ hai, tôi rất bận và không có thời gian chơi đùa với em, nếu đã sai rồi, vậy đã sai rồi thì cứ sai luôn đi, thật ra cũng không tệ lắm.”
An Noãn Noãn cao giọng: “Nhưng mà, chúng ta vốn dĩ không phù hợp chút nào, môn không đăng hộ không đối, chú là cậu cả của nhà họ Cố, một anh hùng trong quân đội, còn cháu là đứa nhỏ của một gia đình bảo mẫu, chúng ta đơn giản chỉ là đầu bò đuôi ngựa, càng huống hồ ... ”An Noãn Noãn cắn môi không dám nói thêm câu nào.
Cố Bắc Thần sốt ruột nhíu mày: “Càng huống hồ cái gì?”
An Noãn Noãn nuốt nước bọt, cái câu càng huống hồ chú lớn hơn cháu 10 tuổi, già như vậy, từ đầu đến cuối cô đều không dám nói ra.
Lắc lắc đầu: "Không, không có gì ~"
Cố Bắc Thần như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh cong cong môi: “Hôm nay em đi xem mắt với vị giáo viên Trương kia, em vốn dĩ là chưa từng gặp, đúng không?”