Sau khi Văn Tinh Tinh xuất viện mới nhắn cho gia đình một cái tin nhắn, một giây sau ba Văn, mẹ Văn đã chạy tới Hải Thành xem con gái, thấy ổ chó kia thật sự quá khó coi, nên nhanh chóng thuê cho Văn Tinh một căn chung cư cho tử tế.
Văn Tinh Tinh nói quá đắt, cô ấy đang ở trong giai đoạn đầu của khởi nghiệp!
Mẹ Văn nói: “Nói bừa, con gái mà xây dựng sự nghiệp cái gì, mau tranh thủ lúc tuổi còn trẻ gả cho người trong sạch là quan trọng hơn bất cứ việc gì, con nhìn Thần Thần ( tên cũ của An Noãn Noãn) gả vào chỗ tốt như thế nào đi, bên nhà chồng toàn là quan lớn ……”
Mê Truyện Dịch
Văn Tinh Tinh nhanh chóng sửa đúng nói: “Ai da mẹ ơi…… Bây giờ tên cậu ấy đã đổi thành Noãn Noãn rồi, con đã nói với mẹ như thế bao nhiêu lần rồi sao mấy năm rồi mẹ còn gọi là Thần Thần.”
“Còn không phải đều giống nhau hay sao, Noãn Noãn, Thần Thần không phải là một người hay sao!”
Văn Tinh Tinh cảm thấy mình không thể nói gì được nữa, đành phải lạnh mặt nói: “Được rồi được rồi, mẹ muốn gọi sao cũng được. Nhưng mà cái tư tưởng cổ hủ này của mẹ phải thay đổi, cái gì mà con gái làm thế nào cũng phải dựa dẫm gả vào một gia đình tốt, bản thân mình không tốt, không đủ xuất sắc, thì làm gì có đàn ông tốt, căn bản là mẹ không biết hiện tại thẳng nam bây giờ đã nghèo lại c.h.ế.t vì sĩ diện giả làm đàn ông khốn nạn bò đầy đất kia kìa……”
Ba Văn cười ha hả nói: “Nói rất đúng, con gái cưng của ba nhất định có thể tạo ra sự nghiệp lớn, giai đoạn đầu bị va va đập đập một chút cũng là việc khó tránh khỏi, sau này chú ý hơn là được, là do mẹ con chưa hiểu chuyện đời nên mới tìm lý do thoái thác.”
Mẹ Văn tức giận trừng mắt: “Em thấy nếu như về sau đứa nhỏ này chậm trễ không thể gả ra ngoài, anh sẽ khóc cho mà xem!”
“Yên tâm đi, con gái của Văn Dã anh sao có thể không gả ra ngoài được? Em đang trong ngày quốc tế truyện cười à!”
Bởi vậy, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đã sử dụng căn phòng nhỏ kia để làm phòng làm việc, sau khi dọn tất cả đồ đạc ra ngoài xong, phòng cũng được mở rộng ra, tạm thời đủ dùng, quan trọng là căn phòng bên trong lúc trước bị An Noãn Noãn dùng để làm phòng trang điểm đặc biệt có cảm giác nghệ thuật, cũng rất là thích hợp với những công việc tao nhã như thêu thùa và vẽ tranh, quan trọng nhất chính là tiền thuê nhà rẻ.
Cửa hàng hai nhà vẫn không ngừng thi công, trong lúc An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đang nằm viện, đều là do hai người Cố Bối Bối và Lục Đào sắp xếp chuyên gia giám sát tiến độ trang trí và kiếm tra chất lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1173-vo-cua-thien-tai.html.]
Hiện tại bên trong đã trang trí và chuyển hàng hóa, nghe nói trước lễ Giáng Sinh là có thể khai trương buôn bán.
Trước mắt, trên cơ bản phòng bên trong là phòng để cho hai bà chủ dùng làm công việc xử lý nghiệp vụ, dùng để vẽ tranh. Thật ra thêu thùa là dựa theo kế hoạch trước của An Noãn Noãn, tuyển một nhóm thợ thêu tại nhà ở trấn Cẩm Tú, cho các cô ấy bản vẽ, ngày thường ở nhà làm công, sẽ trả trước tiền đặt cọc, sau khi hoàn thành công việc này sẽ thanh toán tất cả phí làm thủ công, kể từ đó, toàn bộ chất lượng sản phẩm đều giao cho chị Quyên và mấy chị hàng xóm kiểm tra.
Điều này cho phép hai người họ tiết kiệm được một số tiền lớn, đồng thời cũng làm cho sản phẩm của “Văn An” theo phương châm DIY (Do It Yourself – Tự bạn làm lấy), các sản phẩm hoàn toàn là bằng thủ công một cách tinh xảo, sản phẩm của các thợ thêu đạt tới kỹ thuật tứ đại danh tú chân chính độc nhất vô nhị.
Hôm nay hai người gặp nhau ở dưới lầu, câu đầu tiên An Noãn Noãn hỏi Văn Tinh Tinh là: “Gần đây tình huống của Thang Mễ như thế nào? Giống như biến mất rồi vậy.”
Văn Tinh Tinh nhún nhún vai: “Mỗi ngày mình đều để lại tin nhắn cho tất cả phương thức liên lạc của cậu ấy, phỏng chừng lúc chúng ta đang ngủ cậu ấy sẽ lén xem điện thoại đó.”
An Noãn Noãn lẩm bẩm: “Thật điên khùng, lại bắt đầu chơi trò mất tích, ai!”
Tại phòng làm việc, Văn Tinh Tinh mở máy tính lên, nhìn mấy email thì hưng phấn hét lên: “Đơn đặt hàng nhiều quá, Noãn Noãn, cậu đúng là một thiên tài nha, sao cậu lại nghĩ đến sẽ móc nối với công ty du lịch chứ?”
An Noãn Noãn đang cân nhắc về bức tranh tối đen không có bóng mặt trời của mình, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao dày đặc trong bức tranh, từ sau khi bị người kia đ.â.m trúng, trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh, cho nên lúc rảnh cô liền vẽ lại.
Bị tiếng kêu to của Văn Tinh Tinh làm cho giật mình, linh cảm và tư duy của cô lại không còn nữa, trừng mắt nhìn Văn Tinh Tinh: “Cậu muốn c.h.ế.t à...… Đó là do Cố Bắc Thần nói cho mình biết được chưa! Thiên tài không phải là mình!”
“Ồ, vậy cậu là vợ của thiên tài, giống nhau mà!”