Cảm giác có chướng ngại vật cản trở đường đi của chính mình, cô ấy ngẩng đầu lên, thấy đó là xe của Đường Thần, anh ta kéo cửa xe của ghế phụ ra, nhìn Trần Sa Sa bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều, tuy rằng không cưng chiều nhiều lắm, nhưng mà ánh mắt tốt hơn rất nhiều so với ánh mắt khi nhìn cô ấy!
Đường Thần cũng cảm giác được cái gì đó, ngước mắt nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Thang Mễ, anh ta nhìn không đến thời gian một giây đã dời ánh mắt đi, bàn tay to đặt ở trên đầu Trần Sa Sa: “Cẩn thận!”
Thang Mễ sững sờ đứng tại chỗ, nhìn thấy Đường Thần khom lưng chui vào trong ghế lái, tuyệt tình mà rời đi, tốc độ kia thực sự giống như là đang tránh né nước lũ và thú dữ vậy.
Cô ấy hơi nhíu mày, Thang Mễ cảm thấy từ sau buổi tối kia, mặc dù mấy ngày đầu cô ấy chưa nói chia tay nhưng cũng chưa nói muốn bắt Đường Thần phụ trách hoặc là cưới cô ấy! Vì sao anh ta lại đối xử với cô ấy như vậy? Rõ ràng người gánh chịu tổn thất nhiều nhất là cô ấy có được hay không, tại sao dáng vẻ lại giống như Thang Mễ cô ấy đang chiếm nhiều tiện nghi của Đường Thần anh ta vậy hả!
Huống chi chuyện buổi tối hôm đó, người lớn hai nhà cũng không biết, có ảnh hưởng đến việc anh ta kinh doanh hay không đâu, gần đây anh ta giả bộ còn thật hơn cả lúc trước, khi đối mặt với tất cả những người mà bọn họ quen biết, anh ta sẽ góp vui lấy lệ nói chuyện vài câu, cái loại cảm giác đối phó qua loa này còn giống thật hơn lúc chưa xảy ra sự kiện kia, nhưng mà chỉ cần là ở thời điểm chỉ có hai người họ gặp nhau, bản tính của anh ta sẽ bại lộ ra, làm như không quen biết cô còn chưa đủ, còn bày ra dáng vẻ giống như cô ấy nợ anh ta mấy trăm triệu vậy, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Thang Mễ nhéo nhéo giữa trán suy nghĩ thật nhiều chuyện, chờ đến khi cô ấy tới phòng bệnh của Văn Tinh Tinh, bên trong đã có rất nhiều người rồi.
Cố Bắc Thần cùng một số cảnh sát mặc thường phục đang thẩm vấn và ghi chép.
Như vậy Thang Mễ mới biết được, An Noãn Noãn ngã xuống bề mặt xi măng cứng như vậy, nhưng sau gáy chỉ bị vết thương nhẹ, mất một lượng m.á.u lớn, hóa ra là Đường Thần vẫn luôn đi theo sau hai cô, thời điểm An Noãn Noãn vừa ngã xuống, Đường Thần đã chạy lên đỡ cô để giảm xóc một phen, tuy rằng chưa kịp đỡ toàn bộ cơ thể của cô, nhưng đã giảm bớt tất cả trọng lượng của cô lúc cô ngã trực tiếp xuống, nếu không lúc đó mà cứ thế ngã xuống, hoặc là đầu An Noãn Noãn nở hoa não rơi đầy đất, hoặc kết quả nhẹ nhất cũng là bị ngã trở thành thiểu năng rồi!
Chờ nhóm công an làm xong việc lấy khẩu cung rồi rời đi, lúc này trên mặt Thang Mễ mới có biểu cảm, nhưng rõ ràng nụ cười kia muốn bao nhiêu mỉa mai thì có bấy nhiêu mỉa mai, muốn bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức, cô ấy nhìn Văn Tinh Tinh trên giường bệnh, hoàn toàn không để ý tới bên cạnh còn có một vị Thái Tử gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1171-vo-cua-thien-tai.html.]
Mê Truyện Dịch
“Văn Tinh Tinh, xem như cậu lợi hại.” Thang Mễ nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ như vậy.
Vành mắt Văn Tinh Tinh cũng đỏ lên: “Thang Mễ, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe mình nói……”
Cho đến nay, ngoại trừ Triệu Tử Khanh, Thang Mễ là người kiêu ngạo nhất trong bốn người các cô ấy, là người giàu có nhất được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy được sự sơ suất khi cô ấy kết bạn, cô ấy thật sự cảm nhận thấy cảm giác bị bạn tốt mấy năm trời coi cô ấy như con khỉ mà đùa giỡn, mà cô ấy còn đang ngu ngốc đi theo làm người hầu giải quyết xong xuôi hậu quả cho các cô.
Thang Mễ vơ lấy đồ đạc và túi xách của mình, xoay người rời khỏi, đưa lưng về phía Văn Tinh Tinh mà mắng: “Nghe cô nói cái rắm à, tôi nói cho cô biết Văn Tinh Tinh, từ nay về sau, Thang Mễ tôi không quen biết các cô.”
Cố Bắc Thần đột nhiên mở miệng: “Thang Mễ, chúng ta nói chuyện đi?”
“Không cần. Thái Tử gia anh giữ lại nói chuyện cho An Noãn Noãn là được rồi.” Dứt lời, mắt cô ấy đỏ lên, xoay người nhìn Cố Bắc Thần, gằn từng chữ: “Giờ phút này tôi hi vọng biết bao như thế nào An Noãn Noãn còn chưa ngã c.h.ế.t đi chứ……”
Lúc này hai mắt Thang Mễ hoàn toàn đỏ giống như phát điên rồi, mà Cố Bắc Thần cũng bị lời nói của cô ấy làm cho tức giận tối sầm mặt mày, nhưng mà anh vẫn là ôn tồn nói: “Thang Mễ……”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh bị Thang Mễ đóng sầm lại, sau đó là cô ấy hung hăng dẫm lên sàn nhà, âm thanh lộp cộp lộp cộp dồn dập rời đi.