An Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt, giơ tay muốn lấy thứ đang cố định đỉnh đầu của cô ra.
“Đừng nhúc nhích!” Cố Bắc Thần ấn tay cô xuống.
An Noãn Noãn vươn tay sờ sờ lên đôi mắt của anh: “Làm sao vậy, trông anh có vẻ như đã già đi rất nhiều rồi……”
Cố Bắc Thần đưa tay cô đặt lên bên miệng, rất lâu sau, cổ họng dường như bị những lời ngọt ngào như vậy của cô làm cho mắc kẹt.
Anh khom lưng, nhìn khuôn mặt của cô, lúc này đôi mắt của anh rũ xuống, anh cúi đầu, môi mỏng hơi hơi run run, phủ lên trên môi cô!
An Noãn Noãn vươn tay vỗ lên mặt anh, vô lực nói: “Thật xin lỗi, em còn chưa kịp đến bệnh viện kiểm tra, em bé đã không còn nữa rồi……”
Đầu Cố Bắc Thần vẫn luôn cúi xuống, môi vẫn luôn nhẹ chạm lên gương mặt của cô, giữ động tác đó một hồi lâu, anh mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bách bên ngoài tấm kính, dùng khẩu hình nói với cậu ta: “Tôi có thể nằm ở bên cạnh ôm cô ấy không?”
Lâm Bách làm động tác OK với Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần trực tiếp cởi giày ra, ôm cô vào trong ngực: “Không có việc gì ~anh ôm em ngủ một lát, anh cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cùng nhau ngủ một lát, không nói chuyện nữa!”
An Noãn Noãn hôn mê một ngày hai đêm, mà Cố Bắc Thần cũng chưa từng chợp mắt một lần, trong mắt toàn là tơ máu, nằm xuống nhìn người trong lòng ngực, sắc mặt vàng như nến, môi trắng bệch, anh rất muốn đặt cánh tay dưới cổ của cô để làm gối cho cô, nhưng mà bây giờ Am Noãn Noãn không thể động đậy được, bởi vì vết thương nằm ở phía sau đầu, lúc này đầu cô lại bị cố định nữa, cho nên Cố Bắc Thần cũng không dám tùy ý động vào cô.
Người nào đó đành phải đem bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của cô, giọng trầm thấp nói: “Chỗ này, còn đau không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1161-co-soai-muon-dai-khai-sat-gioi.html.]
Lúc này An Noãn Noãn cũng đang nghiêng người, cô nằm đối mặt với Cố Bắc Thần, cô nhìn đôi mắt đỏ đậm của anh nhẹ nhàng mà động phía dưới: “Không đau ~” dứt lời, nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi ở trên mu bàn tay Cố Bắc Thần, tim của cô và anh đang kề sát nhau chặt chẽ không kẽ hở!
Tay của anh vỗ nhẹ lên trên lưng của cô một chút, cổ họng không nói được lời nào, một lúc sau, Cố Bắc Thần mới nói: “Được rồi, anh đã biết rồi.”
Thẳng đến khi nước mắt của An Noãn Noãn không còn rơi xuống nữa, lúc này Cố Bắc Thần mới lấy cái chăn đắp lên cho cô: “Được rồi, em ngủ tiếp một lát đi, bây giờ em mới được xem như chân chính đi ngủ, còn vừa rồi chỉ là hôn mê mà thôi.”
An Noãn Noãn hơi hơi nhíu mày: “Anh thấy, thấy, Văn, Tinh, Tinh không…… cô ấy thế nào……”
Mê Truyện Dịch
Hẳn là người tên Văn Tinh Tinh kia còn khỏe mạnh lắm, sau khi bị Đường Thần kéo đi xử lý miệng vết thương, vẫn luôn chờ đợi đến khi chuyện m.á.u của An Noãn Noãn được xử lý xong, mới đi làm kiểm tra toàn bộ, sống mũi của cô ấy đã bị gãy.
Khoa chấn thương chỉnh tiến hành một cuộc phẫu thuật, còn người thì vẫn đang nằm ở phòng bệnh khoa chấn thương chỉnh hình, cũng thật tốt cho Thang Mễ đang trong giai đoạn thất tình nhưng lại là người không so đo phân phải trái rõ ràng, sau khi nghe điện thoại của Đường Thần thì lập tức chạy đến bệnh viện, hiện tại cô Thang đang làm người hầu đi theo hầu hạ Văn Tinh Tinh.
Vấn đề chủ yếu của Văn Tinh Tinh là xương mũi, vết thương trên mặt và miệng cũng đã bớt sưng, có thể lành lại từ từ, cũng may hàm răng của cô ấy còn đầy đủ, bằng không cô còn phải đi trồng răng nữa.
Nghe thấy Văn Tinh Tinh không có gì nghiêm trọng, An Noãn Noãn nhẹ nhàng nhúc nhích cằm và mi mắt, cô nghe xong thì dần dần nhắm mắt lại, làm bạn cùng Cố Bắc Thần ngủ thiếp đi.
Những người khác của nhà họ Cố có thể vào phòng bệnh thăm An Noãn Noãn đã là chuyện của 7 ngày sau, ít nhất các vết khâu trên đầu của An Noãn Noãn đã được bỏ, phần cổ và phần đầu có thể hoạt động.
Phòng bệnh hoàn toàn được bỏ phong toả, An Noãn Noãn mới vừa tỉnh dậy một chút, y tá liền dùng tăm bông nhúng nước để làm ẩm môi của cô.