La Tây cũng không tiếp tục tranh cãi với Sở Hoàn nữa, bà ta đã chờ đợi cơ hội từ nước Pháp rất lâu rồi, làm bà Sở, làm ăn buôn bán sau lưng không phù hợp với quy tắc của bà ta.
Nhưng đầu óc của La Tây rất tốt, hẳn là có thể đường đường chính chính làm ăn buôn bán ở Châu Âu rồi!
Sau khi Sở Hoàn để thư ký thân tín đích thân đưa La Tây ra sân bay, ông ta còn muốn anh ta phải tận mắt nhìn đám người La Tây lên máy bay mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Sở Kiều Kiều nhận được điện thoại của Sở Hoàn thì lập tức đạp ga chạy đến bệnh viện trung ương, nhưng đến nơi cô ta không nhìn thấy Sở Hoàn ở phòng bệnh, mà là ở phòng lấy máu.
Sở Kiều Kiều nhìn thấy mấy người ở cửa phòng lấy máu, trong lòng lộp bộp như có gì đó xuống, dừng bước chân lại, ngập ngừng nói: “Ba, ba, đây là……”
Cố Bắc Thần bước qua kéo cánh tay của Sở Kiều Kiều đặt lên bàn, làm cho người rút m.á.u xúc động, nhưng cô ta vẫn nhịn xúc động xuống, nhìn về phía Sở Hoàn.
Mê Truyện Dịch
Lúc này Sở Hoàn mới nhấc chân đi về phía Sở Kiều Kiều, vươn tay đặt lên đầu cô ta “Ai~” ông ta thở dài: “Chị con đã xảy ra chuyện rồi, nên cần phải truyền máu……”
Gương mặt của Sở Kiều Kiều lập tức trở nên dữ tợn, dùng sức lắc đầu: “Không…… Ba không thể xem con là kho m.á.u của cô ta được……”
Mắt thấy Sở Kiều Kiều muốn xoay người chạy trốn, sắc mặt của Sở Hoàn lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía tùy tùng ở đằng sau, cho cậu ta một cái ánh mắt: “Đỡ cô hai đi rút máu.”
Sở Kiều Kiều thét chói tai bị hai người đàn ông vạm vỡ “nâng đi”: “Ba, ba quá tàn nhẫn, ba không công bằng, ba vì để con truyền m.á.u cho con khốn kia mà đưa mẹ con ra nước ngoài……”
Thực tế lúc này trong phòng lấy m.á.u cũng không có người khác, đều là bác sĩ y tá của Cố Bắc Thần và Sở Hoàn đã sắp xếp từ trước, cho dù sau đó có như thế nào, cũng phải bảo vệ sự riêng tư của Sở Hoàn trước, đó cũng là vì bảo vệ sự riêng tư của An Noãn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1151-truyen-mau-tinh-huong-lac-quan.html.]
Sở Kiều Kiều rút m.á.u xong, bị đưa đến phòng bệnh cao cấp nghỉ ngơi, Sở Hoàn đã sắp xếp y tá chuyên nghiệp và bác sĩ dinh dưỡng chăm sóc cô ta.
An Noãn Noãn vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU để truyền máu, mà ở bên ngoài mấy người đã thở phào nhẹ nhõm sau khi biết cô không gặp nguy hiểm nữa.
Bác sĩ chủ trị khoa phụ sản từ bệnh viện quân khu có quen biết Cố Bắc Thần, khi còn nhỏ cô ấy lớn lên trong một khu nhà lớn, cô ấy tháo khẩu trang xuống nhìn Cố Bắc Thần đang suy sụp nói: “Mọi người đã dùng hết sức để cứu người, nhưng vẫn không thể cứu được đứa bé…… Bắc Thần ~ tôi rất xin lỗi ~”
“Không sao, chuyện này không trách mọi người được, Noãn Noãn không có chuyện gì là được rồi…… Mọi người cũng đã cố gắng hết sức.” Sau khi Cố Bắc Thần nói xong, anh trực tiếp ngã dựa trên mặt tường lạnh băng, buông thõng tay xuống: “Được rồi, cô đi làm việc của cô đi, để cho tôi yên tĩnh một lát.”
Dựa theo bệnh tình của An Noãn Noãn, một số vị chuyên gia có thẩm quyền của khoa phụ sản đã đưa ra kết luận, tổng cộng truyền cho cô 800cc máu.
Vừa lúc, 300cc m.á.u kia của Sở Kiều Kiều đóng vai trò tiếp viện trong giai đoạn sau.
Ba tiếng sau, An Noãn Noãn mới được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, được đẩy vào phòng hồi sức.
Cố Bắc Thần dựa vào tường thẫn thờ nhìn giường bệnh trắng như tuyết và gương mặt trắng bệch kia, trên đầu cô còn quấn băng gạc.
Cố Bắc Thần ngơ ngác nhìn chiếc xe đẩy An Noãn Noãn đi vào phòng bệnh, một nhóm người lặng lẽ đi theo xe đẩy hướng về phía phòng bệnh, mà chỉ có một mình anh cứ vẫn dựa vào vách tường như vậy, râu ria xồm xoàm vẻ mặt suy sụp, ngay cả ánh mắt cũng không còn mang khí phách của riêng anh.
Lục Đào đặt tay lên vai Cố Bắc Thần: “Thất thần cái gì? Đi vào phòng bệnh nhìn đi chứ!”