“Hay là, để mình gọi điện cho tổng giám đốc Đường hỏi một chút nha?” Văn Tinh Tinh chọn lọc câu từ nói.
Nhưng sau khi Văn Tinh Tinh gọi cho Đường Thần, không đợi cô ấy mở miệng hỏi, Đường Thần đã trả lời: “Không có việc gì, chuyện đã được giải quyết xong, cũng đã đưa người vào cục cảnh sát rồi, nếu cục cảnh sát muốn liên hệ hai ngươi hỏi chuyện, hai người cứ ăn ngay nói thật đi, cũng không tin bọn họ không khai ra người đứng sau.”
Văn Tinh Tinh nhíu mày: “Những người đứng đằng sau vụ này còn cần họ phải khai ra sao? Rõ ràng là hai con người hèn hạ Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu kia!”
“Chứng cứ đâu? Lúc ấy cô chụp ảnh có lưu chứng cứ không?” Đường Thần căm giận hỏi.
Văn Tinh Tinh bị Đường Thần quát một câu như thế, cô ấy mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng: “Cái đó, lúc ấy tôi bị dọa sợ mà, tôi chỉ lo lắng Mục Hiểu Hiểu sẽ đánh Noãn Noãn, làm gì còn nhớ đến chuyện chụp ảnh chứ……”
Đường Thần đang ở trên ban công văn phòng của ba anh ta, vừa lúc có thể thấy Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn, khóe miệng anh ta cong lên: “Được rồi, không có việc gì, chúng ta không có chứng cứ, mấy người ngu ngốc kia sẽ nhận tội thôi. Hai người không có chuyện gì thì mau về nhà đi, đừng đi lang thang khắp nơi như thế, bây giờ có một số người nào đó không an phận cho lắm.”
An Noãn Noãn thấy Văn Tinh Tinh sắp cúp máy, cô liền lấy điện thoại qua: “Tổng giám đốc Đường, hình như vừa rồi tôi nghe thấy phố này là của nhà anh đúng không, nhưng rõ ràng chúng tôi đã ký hợp đồng với bất động sản Tường Vi mà ~”
Đường Thần thản nhiên mà dựa vào vòng lan can: “Vốn dĩ bất động sản Tường Vi chính là một chi nhánh công ty của xí nghiệp Thịnh Đường, phụ trách cho thuê phòng để làm việc ở mấy con phố thương mại lớn của Thịnh Đường, tôi giải thích như vậy, cô có hiểu được không?”
“À ~được rồi! Tôi đã hiểu rồi, vậy thì trò hề của ngày hôm nay, tổng giám đốc Đường xác định không có việc gì đi?”
“Ừ, tuyệt đối sẽ không đăng báo, nhưng mà vừa rồi chúng ta cũng có hơi ngu ngốc, không giữ lại bằng chứng Mục Hiểu Hiểu và Lục Tĩnh Vũ dẫn người tới xông vào ra tay với cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1133-bi-dam.html.]
An Noãn Noãn thở hắt ra: “Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chứng cứ sẽ luôn có.”
Cuối cùng cũng ăn viên thuốc an thần, lúc này An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh mới nhẹ nhàng thở ra trở về, trên đường đi ngang qua cổng lớn quảng trường lớn ở phố thương mại, có rất nhiều người đang trượt patin, ngoại trừ mấy đứa con nít, còn có một vài chàng trai và cô gái.
Tiểu Vương nói là lái xe đến cổng quảng trường đợi hai người, An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đang đi, đột nhiên có người nào đó trượt patin chạy thẳng tới tông vào hai cô.
Văn Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, cô ấy đưa tay về phía An Noãn Noãn, nhưng lập tức cô ấy đã bị đ.â.m ngã xuống mặt đất từ phía sau, trong giây lát mũi và môi dâng lên cảm giác đau nhói, kèm theo chất lỏng chảy xuống.
Lần này chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cảnh tượng vừa rồi trong cửa hàng, Văn Tinh Tinh còn chưa kịp phát ra tiếng hô to hoặc là tiếng thét chói tai, đã quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Mê Truyện Dịch
Thời điểm An Noãn Noãn xoay người lại đỡ Văn Tinh Tinh, trước mắt cô tối sầm, cả người đã bị đ.â.m từ phía sau lưng, cũng may là cô vẫn có thời gian để kêu rên một tiếng: “Tinh, Tinh……”
Tiếp theo những gì Văn Tinh Tinh nghe vào lỗ tai chính là một âm thanh “bùm”, xung quanh cô ấy là tiếng la hét chói tai, tiếng kinh hô, còn có các loại âm thanh gọi điện thoại kêu xe cấp cứu……
Văn Tinh Tinh nhe răng trợn mắt từ từ bò dậy từ trên mặt đất, sau đó chậm rãi quay đầu lại, mới phát hiện An Noãn Noãn đã nằm thẳng ở trên xi măng cứng ngắc, xung quanh cô toàn là vết m.á.u ...
Trong nháy mắt đó, đầu óc Văn Tinh Tinh như bị c.h.ế.t máy, cô ấy há miệng thở dốc, mới yếu ớt hô một tiếng: “Noãn Noãn……”