Ngày hôm sau, An Noãn Noãn chỉ muốn ở trong phòng không muốn động đến người nào đó, chỉ mong anh mau cút đi, nhưng người nào đó lại cứ ngủ mãi không chịu dậy, còn ôm cô từ phía sau.
An Noãn Noãn đạp anh một cái: “Mấy giờ rồi anh còn không đi?”
Người đàn ông hôn lên trán cô: “Ăn sáng xong mới đi, vội gì.”
An Noãn Noãn trợn mắt quay lưng về phía ai đó, nhưng người ở đằng sau cứ nhắc đi nhắc lại một đống vấn đề an toàn, không cho phép cô ở vịnh Ngân Hà một mình, càng không cho cô về căn nhà thuê.
Gần đây An Noãn Noãn ở nhà họ Cố, nhà thuê của cô đã trở thành nơi chế tác của cô và Văn Tinh Tinh.
An Noãn Noãn không biết rốt cuộc cô có nguy hiểm gì, nhưng Cố Bắc Thần biết, qua điều tra trong thời gian anh nghỉ mấy ngày, đã chắc chắn rằng La Tây đã giở trò sau lưng cô không chỉ một hai lần, mấu chốt là bây giờ nhà họ Lục sắp không trụ nổi, còn Mục Hiểu Hiểu lại có tin đồn mang thai, vì thế Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu đang ở bước đường muốn phát điên rồi, Cố Bắc Thần đương nhiên lo cho sự an nguy của cô. Nhưng nói thật, bây giờ tình thế của An Noãn Noãn phức tạp như vậy, lại không thể đến doanh trại cùng anh.
Nhưng Cố Bắc Thần không thể nói trực tiếp những suy diễn đó với An Noãn Noãn được, nếu như vậy, cô chẳng phải lại bị rơi vào vòng xoáy đau khổ hay sao?
Để đảm bảo an toàn, Cố Bắc Thần chỉ có một yêu cầu với An Noãn Noãn, hàng ngày về nhà đúng giờ, tạm thời không mua xe cho cô, để tiểu Vương rảnh thì lái xe, chạy vặt cho cô, đợi cô kiếm được tiền rồi thì tự mua xe, như vậy chắc sẽ làm lòng tự tôn của cô cũng được cân bằng hơn.
An Noãn Noãn cũng đâu có ngốc, tuy đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ sự việc của bản thân, càng không có chút trí nhớ nào về mẹ, nhưng xung quanh cô vẫn thường xuất hiện cảm giác u ám và sợ hãi rất mạnh mẽ không thể giải thích được.
Nghĩ lại, người mà ngay cả Từ Phượng Chi còn dám lợi dụng, vậy thì phải mạnh mẽ cỡ nào, vì thế cô cũng không làm nũng, ngoan ngoãn gật đầu theo sự sắp xếp của Cố Bắc Thần.
Hôm đó, tiểu Vương đưa An Noãn Noãn và Văn Tinh Tinh đến phố thương mại xem tình hình sửa sang, xe chỉ có thể đi đến bên ngoài phố, phải tự đi bộ vào.
Tiểu Vương thật sự là một lái xe và vệ sĩ tận tâm, luôn đi sau hai người đẹp.
Tuy họ lựa chọn mặt bằng cửa hàng ở vị trí tốt nhất của phố du lịch và phố thương mại, nhưng diện tích rất nhỏ, vì vậy quan trọng là nhìn phải tinh tế, đẳng cấp, phải thể hiện ra được sự tinh xảo và cao cấp của tứ đại danh tú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1122-bi-tinh-dich-uc-hiep.html.]
Còn lần này đầu tư, nhà Văn Tinh Tinh cũng cho cô ấy một khoản tiền, ủng hộ cô ấy khởi nghiệp, khi nghe Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn làm cùng nhau thì họ càng yên tâm hơn.
Noãn Noãn thực sự không có tiền, nhà họ An vốn dĩ là nhà giàu có trong vùng, vì biến cố lớn sau này, tiền đều rót hết vào để chữa bệnh cho An Noãn Noãn, sau này bà ngoại lại bị bệnh, thực sự không còn tiền.
Nhưng An Noãn Noãn biết bà ngoại để lại cho cô một tài sản lớn, đó là hàng chục bức tranh thêu, tranh vẽ nổi tiếng được sưu tầm ở nhà, chỉ một bức thôi đã đáng giá bao tiền rồi, nhưng lúc gia đình khó khăn bà vẫn không nỡ bán, nói là giữ làm của hồi môn cho Noãn Noãn.
An Noãn Noãn càng không lỡ bán, cô muốn giữ lại làm bảo vật trấn tiệm cho cửa hàng.
Vì vậy, lần này đầu tư đều là Cố Bắc Thần đưa cho, tạm thời không quan tâm là tiền lương của anh hay là tiền nhà họ Cố cho anh, nhưng An Noãn Noãn cảm thấy vẫn phải tự tạo áp lực cho mình mới được, vì vậy cô đã âm thầm vay Thang Mễ và Triệu Tử Khanh một phần.
Hai người cũng đều rất tự tin, làm việc cũng rất nỗ lực, Văn Tinh Tinh ôm máy tính trước cửa tính tiền giấy dán tường, còn An Noãn Noãn dùng Ipad để cho công nhân thi công thấy tổng thể thiết kế của cô.
Đột nhiên, ngoài cửa có mấy người đàn ông trẻ tuổi áo mặc vest giày da, ai nấy đều đeo kính râm, hét lên bắt họ dừng lại.
Văn Tinh Tinh và An Noãn Noãn cùng nhìn ra ngoài cửa: “Các người làm gì vậy? Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi dừng lại?” Văn Tinh Tinh hét vào mấy tên kia.
Đột nhiên, một nam một nữ bước ra từ đám người áo đen, không đợi Lục Tĩnh Vũ tháo kính râm, Mục Hiểu Hiểu đã đẩy Văn Tinh Tinh ra, còn không thèm nhìn sang cô ấy: “Tiểu thư như tôi đây không nói chuyện với đám nhà quê và đám nhà nghèo, dẹp sang một bên.” Đi thẳng lại gần An Noãn Noãn.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nằm mơ cũng không ngờ Lục Tĩnh Vũ và Mục Hiểu Hiểu lại đến đây, bèn cảnh giác nhìn Mục Hiểu Hiểu và lùi lại một bước: “Cô muốn làm gì?” Không phải cô ta đang mang thai sao, sao hống hách như vậy, chẳng giống bà bầu chút nào.
Mục Hiểu Hiểu giơ tay lên định tát vào mặt An Noãn Noãn: “Nói cho cô biết, tôi thuê lại toàn bộ chỗ này…”
Tay của Mục Hiểu Hiểu bị chặn lại: “Cô Mục?”
Nghe giọng, tất cả nhìn ra, không ngờ lại là Đường Thần, mặt anh ta trông rất tức giận, không còn chút nho nhã lịch thiệp thường thấy, chỉ tức giận nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, tay anh ta như sắp vặn gãy tay của cô ta, sau chốc lát lại hắt hủi vứt tay cô ta ra: “Cô thuê toàn bộ sao? Vậy tôi nói cho cô biết, cả con phố này đều là của doanh nghiệp Thịnh Đường chúng tôi.”