Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 111:2 Cố Soái thật phúc hắc

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:35:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tranh hút thuốc xong và nói: “À đúng rồi, tôi cho người canh hai tên lưu manh tối qua, nhưng đến vẫn giờ vẫn chưa thấy chúng ra ngoài, anh nói xem có phải chúng đã phát hiện ra chúng ta theo dõi rồi không?”

Cố Bắc Thần nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Như những gì chúng ta đã thấy, chúng theo dõi chúng ta đến Tây Tạng cho thấy chúng cũng không hẳn là thông minh, vì vậy, tiếp tục cho người theo dõi, đầu tiên theo dõi động tĩnh của hai người đó, xem chúng gặp ai, đồng thời…”

Cố Bắc Thần đắn đo trong giây lát: “Tra ra chỗ ở cụ thể của hai người đó ở Thanh Uyển, cái này rất quan trọng, phải tìm ra bằng mọi giá, phải nhanh.”

Cùng lúc đó, Từ Phượng Chi nhận được điện thoại của La Tây, đây là cuộc gọi đầu tiên của Từ Phượng Chi với La Tây từ sau khi bà ngoại Noãn Noãn mất.

La Tây đương nhiên muốn đến bệnh viện thăm lão thái thái nhà họ Cố.

Từ Phượng Chi phản ứng rất nhanh, đây cũng là việc trong một đêm, La Tây sao lại biết nhanh đến vậy, còn cười nói: “Không cần đâu, bà là người bận rộn, mẹ chồng tôi cũng chỉ là bệnh nhẹ, truyền nước là được, bà cũng không cần đến đâu.”

La Tây tuy không dám nói thẳng chèn ép Từ Phượng Chi, nhưng bà ta có cả chục cách để lần nào Từ Phượng Chi cũng phải thỏa hiệp với bà ta, hơn nữa hai người còn rất thân thiện thỏa hiệp đổ lỗi cho nhau, những điều này, đã được La Tây phân tích cặn kẽ nhiều năm qua.

Nhưng Từ Phượng Chi tuy bề ngoài không có vẻ tính toán mưu mô gì, nhưng bà ta vẫn luôn để ý từng cử chỉ, từng lời nói của những người nhà giàu đó, không giống với vẻ ngoài của đa số những người nhà giàu đó, Từ Phượng Chi dễ hòa đồng, trên thực tế bà cũng có nguyên tắc và quy tắc riêng của phu nhân Cố Thị.

La Tây vẫn bám riết không tha, ra vẻ cả giận nói: “Tôi nói này Cố phu nhân, tôi cũng sắp đến bệnh viện quân khu rồi.”

Từ Phượng Chi hơi cau mày, lần nào bà ta cũng như vậy, cũng nhanh chóng đáp lời: “Bà nhanh thật đấy, nhưng bà bà của tôi đã được đón về nhà rồi.”

La Tây kinh ngạc: “Sao? Đón về nhà rồi à? Mọi người làm gì vậy, cứ giày vò bà già thế?”

Từ Phượng Chi đáp lại: “Nãy không phải tôi nói rồi sao, bệnh cũ thôi, truyền nước là xong, còn làm phiền bà đi một chuyến, thật là…”

La Tây lúc này đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với Từ Phượng Chi, thực ra bà ta cũng đang rất phiền não, vừa chuyển một số tiền cho người của La Cương, trong lòng cứ cảm thấy không yên tâm, An Noãn Noãn rốt cuộc có khôi phục trí nhớ không? Nghi vấn này luôn quấn lấy bà ta.

Lát sau, La Tây bèn hỏi: “Vậy thì có tiện không? Nếu tiện thì bây giờ tôi đến thăm bà cụ, dù gì hôm nay cũng không có lịch trình gì, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, còn nếu không tiện thì thôi vậy.”

Từ Phượng Chi gần đây cũng bị mấy chuyện rắc rối làm đảo lộn hết cả, cũng không gặp bà ta mấy, trừ khi là mấy người có quan hệ đặc biệt tốt, hoặc bạn bè thân thiết của nhà họ Cố, những người khác hẹn thì bà đều kiếm cớ từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1112-co-soai-that-phuc-hac.html.]

Bà ngại ngùng cười nói: “Ngại quá, bà Sở, hôm nay không tiện lắm, tôi không ở bên Li Sơn, mà ở bên đại viện cơ.”

Đại viện quân khu không phải là nơi có thể tùy tiện tiếp đón người ngoài, tuy bà ta là phu nhân thị trưởng, nhưng người ta cũng có các chế độ quy định riêng.

Đương nhiên lúc này, La Tây cũng không nói được gì thêm qua điện thoại nữa, chỉ có thể nói thêm vài câu khách sáo tắt điện thoại rồi quay đầu rời đi.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Bắc Thần tương đối rảnh, còn người bận nhất giờ đây là An Noãn Noãn rồi, Văn Tinh Tinh vẫn đang đi làm, vì vậy cô ấy phải đi tìm mặt bằng, tìm người sửa sang trang trí, cô còn phải tự thiết kế, vì vậy phải đặt việc đi sông nước Giang Nam lại phía sau.

Mê Truyện Dịch

Mặt bằng ở phố du lịch và phố thương mại, An Noãn Noãn đều ưng ý cả, Cố Bắc Thần nói vậy thì chọn cả hai.

An Noãn Noãn bĩu môi: “Này anh trai, anh là người có địa vị, không kinh doanh nhỏ, hai nơi này đều đắt lắm đấy.”

Cố Bắc Thần nói: “Em yên tâm, toàn là Lục Đào đầu tư, Cố Bối Bối nghe xong cũng có hứng thú.”

An Noãn Noãn lườm: “Nhưng em đã bàn xong với Nhạc Nhất Phàm rồi, công ty họ…”

“Không được hợp tác với người ngoài, chỉ Lục Đào với Cố Bối Bối thôi. Đối ngoại, em là bà chủ nhỏ, Văn Tinh Tinh là bà chủ lớn, quyết định như thế đi.”

An Noãn Noãn nản lòng: “Sao em thấy như anh là ông chủ lớn thì có.”

Cố Bắc Thần vỗ đầu cô: “Anh cùng lắm là trợ lý hậu cần của An tổng.”

An Noãn Noãn khóc không ra nước mắt: “Anh mau đi làm đi, em đã bàn xong với Nhạc tổng rồi, sao anh lại như thế chứ?”

Cố Bắc Thần cười nham hiểm: “Ừm, vậy thì để sản phẩm của công ty Nhạc Nhất Phàm ở cửa hàng em bán, bán xong rồi thanh toán cho anh ta, thế được không?”

“Anh đúng là nham hiểm!” An Noãn Noãn bực bội thốt ra.

Loading...