Cố Bắc Thần hơi nhíu mày: "Để hắn đi theo đi."
Người tới đón bọn họ không phải ai khác, mà chính là người hôm nay Cố Bắc Thần và Dung Ngụy nhắc đến, Tô Hướng Đông.
Vừa ra khỏi cửa cảm biến điện tử của sảnh sân bay, đã có một chiếc Land Rover biển số quân sự đỗ dưới bậc thềm, người dựa trên thân xe là một người đàn ông cao lớn, mặc dù là đồ thường ngày, nhưng An Noãn Noãn lại cảm thấy người nọ với Cố Bắc Thần và bọn Vương Tranh là người giống nhau.
"Sếp, chào chị dâu, lần đầu gặp mặt..." Bởi vì trong đêm, đèn đường lờ mờ nên cũng không nhìn được quá rõ ràng ngũ quan của người đàn ông, cảm giác là một người không tồi, chỉ là khi anh ta mở miệng nói chuyện, lại khiến An Noãn Noãn cảm thấy, người này ở trước mặt của Cố Bắc Thần một chút cũng không tự tin.
Mà Cố Bắc Thần, vậy mà lại không phản ứng với người nọ, trực tiếp dắt tay An Noãn Noãn vượt qua người nọ đến chỗ xe, mở cửa sau của xe để An Noãn Noãn lên xe, sau đó chính anh cũng ngồi vào, ghế lái và ghế phụ cũng đồng thời có hai người ngồi vào.
Vương Tranh nói: "Tại sao lại là cậu đến đón?"
Người lái xe nói chuyện với Vương Tranh ngược lại còn có chút khách khí, lạnh giọng nói: "Đại gia, nửa đêm tôi đến đón cậu, tại sao nghe giống như cậu đang ghét bỏ tôi vậy."
An Noãn Noãn chọc Cố Bắc Thần, thấp giọng nói: "Anh làm gì thế, người ta chào hỏi với anh mà anh không để ý tới người ta thì được rồi đi, còn em làm sao có thể không để ý người ta được, anh không lịch sự gì cả."
Không đợi Cố Bắc Thần nói chuyện, người đàn ông phía trước đã nhanh chóng lái xe ổn định, con ngươi như chim ưng nhìn tình hình phía trước, khóe môi khẽ nhúc nhích nói với An Noãn Noãn: "Không sao đâu chị dâu, tôi cũng đã quen với tính cách lạnh lùng của lão đại rồi."
An Noãn Noãn khó xử chỉ có thể lúng túng cười: "À, chào anh! Tính tình của anh ấy không tốt lắm."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1092-me-chong-nang-dau-gap-mat.html.]
Vương Tranh bảo trì trạng thái im lặng, người lái xe nghe xong lời của An Noãn Noãn thì khóe mắt giật giật, Cố đại thiếu gia ở đâu mà tính tình không tốt lắm, quả thực chính là quá không tốt, có điều anh ta vẫn chăm chú lái xe đồng thời trả lời chị dâu nhỏ ở phía sau: "Vẫn tốt đi!"
Mãi đến khi xe dừng lại ở dưới lầu của bệnh viện quân khu, Cố Bắc Thần mới nói với An Noãn Noãn ở bên cạnh: "Mẹ cũng ở trong phòng bệnh..."
"Không có chuyện gì đâu, em đã nói rồi, chuyện này là chuyện này còn chuyện kia là chuyện kia, hơn nữa không phải anh đã nói sẽ cho em một lời giải thích sao, vậy tối nay đừng nói chuyện của bà ngoại, chỉ nói chuyện của bà nội thôi."
Khóe miệng của Cố Bắc Thần cong lên, đưa tay xoa nhẹ đầu của An Noãn Noãn: "Được."
Cùng lúc đó, điện thoại của La Tây vang lên hai tiếng âm thanh báo tin nhắn đến, hên là mấy ngày nay Sở Hoàn đã đi nước ngoài khảo sát, nếu không thì đã hù c.h.ế.t bà rồi.
Rạng sáng xung quanh yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, La Tây sợ hãi cầm lấy điện thoại mở ra, nội dung tin nhắn hoá ra là muốn bà thanh toán khoản còn lại.
La Tây nhíu mày, đi ra ngoài nhìn thời gian gọi điện thoại, giọng nói vô cùng thấp, tuy rằng Sở Hoàn không có ở nhà, nhưng mà có một số chuyện bà tuyệt đối không thể để cho Sở Kiều Kiều biết được.
La Tây cầm lấy điện thoại ngồi trên bồn cầu: "Làm xong chuyện rồi sao?"
Bên kia truyền đến âm thanh tức giận của La Cương: "Tôi nói này bà chị, chỗ nào đơn giản như ngài nghĩ, ngài nghĩ đi, lần này là thái tử gia tự mình dẫn người đi ra ngoài, căn bản là không tìm thấy cơ hội để hạ thủ! Tôi đã nói rồi, con nhóc c.h.ế.t tiệt kia cái gì cũng không nhớ rõ, ngài muốn bỏ cô ta ở Hải Thành hay là ở trấn Cẩm Tú, hoặc là coi như cô ta không tồn tại cũng được, tôi cũng liền không cần phải chịu khổ..."
"Đồ vô dụng..." Không đợi La Cương nói hết, La Tây liền mắng một câu thường dùng với La Cương.